Troy cử hành tang lễ cho Hesione, mai táng một bộ váy tinh mỹ nhất thay thế thi thể bà.
Priam đau đớn vô cùng, dẫn đầu đám đông an táng bà ở bên cạnh chồng.
Rất nhiều người rơi lệ tưởng niệm: “Công chúa Troy đáng thương, vì báo thù mà trả giá bằng mạng sống, hành vi ấy nhằm bảo vệ tôn nghiêm của chính bà.
Tại đây, toàn thể người Troy xin tỏ lòng kính nể đến bà.”
Trong cung điện, Herald báo cáo lại tin tức mà nhóm gián điệp đã điều tra ra.
“Chiến thuyền chủ chốt đã rời đi.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự cam tâm từ bỏ, chứ không phải giương đông kích tây đánh lừa chúng ta?”
Priam bàn bạc với các đại thần.
“Vẫn nên quan sát hai ngày xem sao, khó có thể đảm bảo đây không phải âm mưu.”
“Hiện tại phải thừa thắng xông lên, một mẻ tóm gọn bọn họ, sau đó đòi lại tài sản, báo thù cho người thân chúng ta!”
“Đúng vậy, không thể để bọn họ muốn đến là đến muốn đi là đi như thế!”
“Ngươi quá xúc động rồi, vạn nhất bọn họ cố ý chờ chúng ta mắc câu thì sao!” Hai đám người tranh cãi gay gắt khiến đại điện xôn xao.
Priam đợi họ náo loạn đủ rồi mới xua xua tay: “Trước tiên cứ án binh bất động, xem xét tình huống ba ngày sau.”
Lão đi thăm Hector và gặp Narcissus cũng ở đấy: “Rút lui là thật nhưng chiến tranh kết thúc hay chăng thì vẫn chưa xác định.
Mong ngài giữ vững niềm tin và nghị lực, vì Troy.”
“Paris mất tích, Hector bị thương nặng nằm liệt trên giường, Hesione chết không chỗ chôn, thành Troy hoang tàn đổ nát, binh lính thương vong nghiêm trọng.
Ta làm sao ăn nói với nhân dân đây?”
“Chiến tranh chấm dứt, mọi thứ sẽ ổn thôi.” Narcissus tin, bởi năm đầu tiên anh tới chốn này: “Thôn làng, thành trì Troy hoà bình, tĩnh lặng, nhân dân khắp nơi ầm ĩ hoan ca trên mảnh đất lành tràn ngập hoa ngát chim oanh, các cô nàng tận tình một chờ hai đợi tình yêu sẽ đến, cậu nhóc ở nơi đất rộng trời cao tôi luyện dũng khí, hội chị em ngắt lấy trái phong quả phú mang về, nhóm cụ già nhấm nháp mùi vị rượu nhưỡng.”
“Hy vọng ngày đó đến sớm.”
Narcissus rời đi, anh muốn bám theo quân Hy Lạp trở về địa điểm xuất phát.
Anh, Aphrodite, Apollo, cả ba người đã từng thương lượng qua, đều xác nhận tuy rằng Hera và Athena tạm thời sẽ không nhúng tay, tuy nhiên Poseidon sẽ không cam tâm bỏ qua.
Hắn hẳn là đã biết được, nhất định sẽ dùng biện pháp ngăn cản đội quân Hy Lạp.
Biển rộng sóng gió mãnh liệt, mặt biển dát vàng lấp lánh, thuyền lớn phập phồng băng băng.
Narcissus tàng hình, anh dựa vào boong thuyền, hóng gió và ngắm biển.
Thuyền lớn chạy ba bốn ngày, nhanh chóng lướt qua đảo nhỏ hai mươi năm trước, nơi đó phỏng chừng đã bị mặt nước san bằng, chỉ có thể nhìn thấy một mỏm đá ngầm.
Chủ thuyền và người làm công tại đây đều kính sợ Poseidon, bởi ở biển rộng thì uy quyền của hắn tương đương vô hạn.
Hải âu bay lượn cao cao, nó uốn lượn và uyển chuyển sà xuống mặt biển, thỉnh thoảng sẽ đậu trên boong thuyền mà kêu to.
“Các vị tha hương xứ người, chúng ta muốn cử hành buổi hiến tế để tỏ lòng tôn kính tới thần Poseidon
Hỡi Thần Biển vĩ đại, chủ nhân biển cả, ta là Agamemnon, thống soái Hy Lạp
Khi xưa gia tộc hiển hách, ta đã từng chém giết ở trên chiến trường vì ngài, hiện tại muốn cầu xin ngài vài điều
Xin ngài tiếp nhận lời thỉnh cầu của chúng ta, ban phát chúc phúc cùng lòng nhân từ
Xin ngài phù hộ cho đoàn quân Hy Lạp
Dù là binh lính đốt lửa hay tướng lãnh chém giết
Dù là anh hùng chiến công hiển hách hay người thường tay nâng vũ khí
Xin hãy tha thứ và ban phước cho bọn họ
Bọn họ là đồng đội, là bạn bè, là thân nhân của ta, phù hộ chúng ta cùng nhau trở về địa điểm xuất phát
Hãy để chúng ta bình yên về nhà, thuận buồm xuôi gió!”
Một con trâu, một con dê trắng béo mập có nguồn gốc từ Li-bi, bảy tám ché rượu nhưỡng, tất cả đều được thả vào biển khơi.
Narcissus đau lòng không thôi, cảm thấy quá lãng phí, lúc này Poseidon đâu có ở phiến hải vực này, hắn còn chưa chạm tới đồ tế, làm vậy chẳng khác nào để bầy thuỷ quái chiếm tiện nghi.
Vì phòng ngừa Poseidon phát hiện tung tích bọn họ, Aphrodite và Apollo cơ hồ hao hết tâm tư.
Tiết lộ tin tức của Helen cho hai người tình khiến Paris và Menelaus chạy tới quấy rối, Poseidon không còn cách nào khác ngoài việc dịch chuyển Helen.
“Có lẽ hắn cũng coi trọng Helen.” Aphrodite suy đoán, Apollo lập tức bác bỏ, “Không đâu, chắc chắn là hắn bất mãn với Zeus, nhân lúc Hera vẫn còn tức giận, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, kẻo bọn họ phục hồi sức lực thì căng.”
Một chiếc thuyền khác tiếp tục hiến tế.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, toàn bộ mặt biển tĩnh lặng được ánh trăng dịu dàng bao bọc.
Các thuỷ thủ, binh lính chìm vào giấc ngủ, chỉ có người lái thuyền ánh mắt sáng ngời, nắm chắc hướng đi.
Cùng lúc đó, Poseidon phát hiện ra trò xiếc của bọn họ.
Hắn nở nụ cười châm chọc, đuổi Apollo và Aphrodite đi, cưỡi ngựa thần chạy tới một hướng.
Vì vậy buổi tối ngày thứ hai, người ta phát hiện nơi tảng mây khổng lồ xa xa, Poseidon phù phép làm rung chuyển cả ngọn núi.
Chiến thuyền Hy Lạp bắt đầu run rẩy, cột sóng cuốn tung, gió biển rít gào, giống như phun ra bể máu lớn, một ngụm có thể nuốt chửng con thuyền vào bụng.
“Thần Biển tức giận!”
Tướng sĩ tại boong thuyền lập cập gào thét, van xin, mê mang.
Âm thanh Poseidon xuất hiện ở trên không tựa luồng sóng ác liệt, từng lời từng chữ đều khiến mọi người sợ khiếp.
“Trở về, lập tức trở về thành Troy, khoác bộ áo giáp lại một lần nữa, nắm chắc thanh trường mâu và quyết chiến cho ta!
Không được trở về nơi xuất phát, không nên quay đầu lại, cũng không thể lùi bước
Đám người nhu nhược các ngươi lặn lội từ bán đảo Hy Lạp xa xôi mà đến tấn công Troy huy hoàng, bất lực trở về lại chẳng hề cướp đoạt Helen, còn mặt mũi nào để nhìn nhận người cố hương
Nếu họ hỏi chiến tích, các ngươi định trả lời ra sao
Quay về chiến đấu, ở trong chiến hào, ở trong xe ngựa, ở trên sông, ở tại đất, ở kề tường thành
Dùng dũng khí và máu tươi đoạt lại hào quang cùng vinh dự
Đừng thụt lùi, đừng sợ, đừng chùn bước, ta sẽ có mặt tại chiến trường ủng hộ các ngươi
Ta còn rót thần lực vào ngựa chiến của các ngươi, tiếp thêm động lực tiến bước
Cũng đừng e dè ngọn lửa và bệnh dịch của Apollo, nó sẽ bị ta dìm đuối bằng tầng biển, các ngươi chỉ việc xông pha!
Tấn công, tàn sát, thiêu cháy toàn bộ Troy!”
Các chiến sĩ run cầm cập không quá tình nguyện, Agamemnon đứng dậy, trên con thuyền lớn chỉ có mỗi gã, những binh mã còn lại vẫn kẹt ở phía sau, chưa xuất phát.
Vốn quen với việc đi tiên phong, giờ gã bị tên Achilles đáng ghét sắp xếp khởi hành sau cùng - hắn tự nhủ nếu người Troy chờ không kịp, có lẽ lập tức xuất binh đánh chết Achilles, như vậy ngược lại giúp gã diệt trừ một kẻ địch.
Đối mặt với lửa giận của Poseidon, cũng chỉ có gã đủ tư cách ra mặt, vì thế gã nơm nớp lo sợ mà tiến về trước hai bước: “Poseidon vĩ đại, chẳng hay bọn ta đắc tội ngài ở điểm nào, lần này trở về nước là bởi công thành vô vọng.
Thành Troy hùng vĩ cao lớn, kiên cố khó phá, nên làm sao bọn ta xâm nhập vào