“Hera nổi trận lôi đình ẩu đả một trận với Zeus, hiện tại bọn họ tới bán đảo Địa Trung Hải muốn tìm mẹ ngươi báo thù.” Poseidon nói.
Narcissus chẳng hiểu kiểu gì, “Sao lại liên quan đến mẹ ta thế?”
Poseidon lười biếng, “Đoán đi.”
“Bà trú trong khu rừng vận mệnh mà, Hera vào không được đâu.” Narcissus bình thản hỏi ngược lại: “Chừng nào thì ngươi thả ta ra, ta là sứ giả Hades, cần phải về Hades đưa tin.”
Poseidon dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn anh, ánh mắt đen tối không rõ, hắn vuốt ve gương mặt non mềm như nước, “Ngươi tạm thời cứ ở đây.
Nếu quân Hy Lạp chưa kết thúc chiến tranh Troy, hoặc là nói trước khi Troy tiêu đời thì không được phép đi đâu cả.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì ngươi giảo hoạt nhất, ngươi phản bội lòng tín nhiệm của ta.”
Narcissus đảo mắt, muốn nói gì đó.
Poseidon hạ lệnh cấm bịt miệng anh, “Lời hay ý đẹp ta làm biếng nghe, ngươi lại đây tự ngẫm đi.” Anh bị trói vào cột đá cung điện, sợi tảo biển lạnh lẽo bọc chặt kín mít.
Dưới đáy biển, từng đợt khó chịu cứ dâng trào, lúc trước anh không quen biết Apollo cùng Poseidon, hiện tại hai người đều trở thành thần.
Thật ra Apollo trước sau như một mà lựa chọn vứt bỏ ân oán khi xưa đối với Troy, quyết định ủng hộ mỗi Troy thôi; còn Poseidon xem ra vẫn canh cánh trong lòng, chỉ sợ sẽ ủng hộ quân Hy Lạp gấp bội, còn trực tiếp sử dụng thần lực, tựa như khi trước hắn vừa trở về núi Olympus thì lập tức trả thù Laomedon, tiện tay phá hỏng toàn bộ nguồn nước thành Troy, hại Liriope chịu tai tiếng một hồi cũng không dám nửa câu oán hận.
Cuối cùng Priam phải liên tục cử hành hiến tế suốt một tháng, trích một phần ba số tài sản mới dập tắt được lửa giận ngút trời.
Loại người bụng dạ hẹp hòi này, Narcissus hừ lạnh, thầm cầu nguyện đấng Zeus nổi cơn lôi đình hạ vài chưởng sét đánh chết hắn đi!
Quân Hy Lạp đã trở lại cố hương, chẳng lẽ Poseidon còn có thể khiến bọn họ quay đầu?
Narcissus chẳng tin, cùng lắm là hắn không cam lòng bại trận nên ngông cuồng vậy thôi.
***
Bị trói cả ngày, anh nhàm chán mà ngủ gà ngủ gật.
“Ngươi là ai?” Một cô nhóc thanh tú tò mò hỏi, “Là hải yêu biểu diễn dưới đáy biển mới tới sao? Ngươi đẹp trai lắm đấy.”
Narcissus hu hu, ý bảo anh người ta yểm thuật cấm ngôn.
Cô nhóc ngó trái ngó phải xem xét rồi bỗng sáng tỏ, nàng xua xua tay, “Ngươi là người câm? Tiếc ghê, ngươi chẳng thể trở thành búp bê Tây Dương thứ một trăm của ta rồi.” Nàng nghiêng đầu, lại bật nhảy để chạm vào gương mặt Narcissus, “Đôi mắt của ngươi đẹp quá, ta muốn móc ra cho búp bê Tây Dương, ngươi bằng lòng không?”
Cô nhóc thiên chân vô tà nhưng lời nói lại rùng rợn.
Narcissus nhìn nàng nghiêm túc trầm ngâm, bộ dáng có vẻ như đang suy xét xem động thủ như thế nào.
Nàng nâng tay khẽ vuốt hai má trái phải, Narcissus đảo mắt muốn tìm người ngăn cản cô nhóc ra tay.
Cô nhóc lui về phía sau hai bước, hai tay ôm ở trước ngực và nhìn anh trong chốc lát, sau đó bon bon chạy đi, chưa đợi Narcissus kịp thở dài nhẹ nhõm một hơi lại thấy bon bon chạy về, ôm ba pho tượng thạch cao rất tinh xảo.
Ba tượng đá đều trông rất thật, cô nhóc đặt chúng trên mặt đất, nhìn Narcissus rồi lại sờ sờ hốc mắt tượng đá, tựa hồ như đang tự hỏi nên lắp cho ai thì thích hợp.
Nàng dò hỏi ý kiến của Narcissus: “Ngươi nghĩ mắt ngươi phù hợp với con nào?”
Narcissus lắc đầu nguầy nguậy, anh nhắm tịt hai mắt, cô nhóc bèn nói: “Ngươi không hài lòng với mấy con búp bê này sao? Được rồi, để ta đi xem xem có con nào phù hợp hơn không.”
Nàng lại chạy mất, sau đó ôm về một pho tượng thạch cao ngang ngửa nàng, vẫn là bé gái với bộ dáng xinh đẹp ngọt ngào, nhưng hốc mắt trống rỗng, cô nhóc trực tiếp nắm lấy con dao găm vàng, “Chắc chắn ngươi sẽ vừa lòng với lần này.” Nàng giơ tay định khoét.
“Ngươi làm gì thế?”
Một âm thanh sắc nhọn chợt ngăn cản nàng.
Một cô nàng tóc dài xông tới bắt lấy tay cô nhóc, đoạt lấy dao găm trong tay nàng, “Ngươi lại làm chuyện xấu!” Giọng nữ nói.
Sau đó nàng trông thấy Narcissus, kinh ngạc cực kỳ: “Narcissus, là ngươi ư?!”
“Ngươi quên rồi sao, ta là Rouyana.
Người táng thân trong miệng thuỷ quái.”
Narcissus sực nhớ, là nữ thần gió biển bị thuỷ quái nuốt vào trong bụng.
Anh quan sát thật kỹ cô nàng trước mắt, dung nhan nàng đã thay đổi toàn bộ, trở nên già nua tái nhợt, ánh mắt cũng có chút vẩn đục, anh muốn hỏi nhưng chẳng thể thốt nổi lời.
Rouyana hơi mỉm cười, nàng bế cô nhóc lên và bắt đầu kể lại khoảng thời gian đó: “Ta mở to mắt, lập tức nhìn thấy xác con thuỷ quái đã khô khốc.
Trong đó còn có những mảnh xương vụn của hai gã hải tặc, ta hãi hùng, ta muốn chạy trốn
Mà lúc này, từ sau lưng ta bỗng vang vọng giọng điệu uy nghiêm
Là chủ nhân biển cả Poseidon vĩ đại cùng mẹ ngươi
Thì ra bọn họ đã phá tung bụng thuỷ quái để cứu ta ra
Bọn họ dò hỏi ta tung tích của ngươi, ta đành phải thuật lại những gì ta rõ
Còn lại, ta lắc đầu không biết
Mẹ ngươi bi thương khôn xiết, bà không chịu chấp nhận rằng ngươi đã chết
Bọn họ lục soát xung quanh một lần nữa, vẫn là bặt tăm
Poseidon lập tức dẫn bà đi về hướng đông
Ta cũng theo chân bọn họ, đi qua từng ngõ ngách, chốc vượt chốc nghỉ trên chặng hải trình dài dằng dặc, hơn nửa tháng không ngủ không nghỉ.
Cuối cùng mẹ ngươi khẩn cầu nữ thần số mệnh, xuống Hades
Nữ thần số mệnh chỉ rõ phương hướng của ngươi
Chúng ta tìm được rồi, nhưng khi ấy ngươi đã hóa thành hài cốt...
Đau đớn xiết bao, thương tâm xiết bao, mẹ ngươi đành ôm hài cốt rời đi
Còn ta tiếp tục theo Poseidon tới nơi này, làm thị nữ của cung điện đáy biển
Sau đó, ta có người yêu, nhưng gã tỏ ra bất mãn với cuộc sống dưới biển, bỏ ta mà tiến vào lục địa rồi
Hiện giờ, chỉ còn sót lại mỗi ta và hai đứa con gái.”
Narcissus nghe xong, anh hơi suy tư.
Liriope chưa từng kể với anh đoạn này, khi anh tỉnh lại đã phát hiện bản thân tái sinh tại Hades, nữ thần số mệnh thì phụng dưỡng, cứ thế hai mẹ con một năm thấy nhau một lần.
Anh không ngờ Poseidon cũng tham gia truy tìm, anh và hắn có liên quan gì đâu chứ, lẽ nào bởi Liriope khẩn cầu?
Anh muốn nghe Rouyana tiếp tục tiết lộ, song Rouyana đã chuyển đề tài sang sinh hoạt dưới đáy biển của hai mẹ con nàng, đoạn nàng bảo: “Bây giờ ai nấy bận rộn, đồn rằng chư thần đều chú ý đến chiến tranh Troy, ngoài ra nhiều người còn cá cược xem phe nào sẽ thắng.
Ta bỗng hoài niệm dáng vẻ của mình trong quá khứ, sinh động cực kỳ, tuy nhiên biển sâu cũng khiến ta nguôi ngoai phần nào.”
Cô nhóc đột nhiên sờ mặt Rouyana, “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
Rouyana mỉm cười, “Nhìn thấy cố nhân, lòng chợt rung cảm.” Nàng nói, “Ngươi đừng có tuỳ tiện đòi khoét mắt người ta nữa, nếu không ta phạt đấy.”
Nàng huyên thuyên một hồi mà Narcissus chẳng hó hé gì, lập tức biết tỏng anh bị Poseidon cấm ngôn.
Rouyana nói: “Có khát không, để ta pha cho ngươi ly sữa bò nhé.” Nàng nắm tay con gái rời đi, chỉ chốc lát sau đơn độc quay về, đưa Narcissus ly sữa bò rồi thở dài: “Poseidon điện hạ hành sự chẳng hề cố kỵ gì cả.”
Poseidon rất nhanh đã trở lại, hắn hừ lạnh một tiếng, Rouyana lập tức lui ra.
Narcissus vẫn luôn trừng mắt lườm hắn, ý bảo hắn giải thuật cấm ngôn.
Cặp mắt to tròn xoe trừng chằm chằm vào hắn, làm lòng Poseidon ngứa ran, vì thế hắn giải trừ thuật cấm, “Muốn nói gì?”
“Ngươi thật sự muốn thổi quân Hy Lạp trở về sao?”
Poseidon lại cấm ngôn, “Mở miệng nói toàn lời ta chúa ghét.”
Narcissus phẫn nộ, âm thầm chỉ trích hắn, gương mặt ửng đỏ trông sinh động cực kỳ.
Poseidon nom bộ dáng này mà đôi mắt lấp lánh ý cười, sau đó lại giải thuật cấm ngôn.
“Đồ khốn nạn!”
“Được rồi, ta sẽ không mắng ngươi, là ta sai!”
Narcissus thấy hắn lại sắp cấm ngôn lần nữa, vội vàng xin tha.
“Ngươi thả ta đi, ta sẽ không chạy trốn, ta mù đường.” Narcissus khẩn cầu: “Ít nhất hãy cởi bỏ dây trói trên người ta, ta muốn ngồi hố xí.”
“Xin ta.”
“Xin ngươi.” Narcissus vâng lời.
Poseidon buông lỏng hải tảo trên người anh, cuối cùng Narcissus đã có thể hoạt động tự do.
Anh duỗi tay duỗi chân một cách mềm mại và linh động, “Ngươi yên tâm, ta biết ta đánh không lại ngươi, ta có ngốc đâu, nhưng ngươi cũng không thể trói ta mãi được.
Ta tự nhủ rằng chưa hề đắc tội với ngươi, ta chỉ là một tên sứ giả quèn ở Hades căn bản không đáng để ngươi lo lắng, tránh xa ta một chút được không?”
“Rất tự giác.” Poseidon mỉm cười chỉ