Dường như những người đó tới đây là có tổ chức.
Hơn nữa cũng không phải là loại người điên cuồng, cũng không động tay động chân với Bạch Tô.
Mặc dù Bạch Tô không biết có chuyện gì xảy ra thế nhưng khi nghe những lời nói của mấy người phụ nữ đó cô cũng có thể đoán ra được một chút.
Có lẽ lại là tin tức đời sống cá nhân bừa bãi của cô lại bị tuôn ra rồi.
Mặc dù đã có kết luận thế nhưng Bạch Tô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Theo lời nói của Phó Cảnh Hoài lúc trước thì gia đình nhà Hạ San Nhĩ có tiền sử di truyền tâm thần phân liệt.
Nếu như những tin tức trước đó đều do một tay cô ta làm thì bây giờ có lẽ Hạ San Nhĩ đã đang nằm trong khoa tâm thần để tiếp nhận trị liệu mới đúng.
Mà đã nằm ở trong khoa tâm thần, đừng nói là lên mạng mà ngay cả điện thoại cũng không được mang theo.
Hơn nữa y tá ở đó giám sát rất chặt chẽ… vì thế chắc chắn sẽ không phải là Hạ San Nhĩ.
Nhưng nếu không phải là Hạ San Nhĩ thì là ai chứ? Ai mà lại cứ bám cô mãi không buông tha vậy!
Nhân cơ hội những người phụ nữ đó đi tìm viện trưởng, Bạch Tô liền cúi thấp đầu đi vào bên trong.
Nhưng bước chưa được mấy bước đã có người chặn lại.
Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, trông rất trẻ trung, mà khí chất của bà ta cũng không phải khí chất của người bình thường.
Bà ta đưa tay đeo vòng ngọc ra chặn Bạch Tô lại: “Cô không thể đi, ở đây chờ viện trưởng tới giải thích cho rõ ràng là được rồi.”
“Thật ngại quá, không biết ý của bà là gì?”
Bạch Tô do dự nhìn người phụ nữ trước mặt.
Bà ta cười lạnh một tiếng: “Đời sống cá nhân cũng không biết tiết chế một chút.
Tôi không dám để chồng mình cho những bác sỹ như thế này thăm khám đâu.
Nhỡ đâu cô quyến rũ chồng của tôi thì phải làm sao?”
Bạch Tô bị câu nói này của bà ta chọc giận, cô chỉ có thể đáp lại một câu: “Xin hãy chú ý lời nói của bà.”
“Hừ.”
Người phụ nữ đó cười lạnh: “Cô không chú ý đến hành động của cô thì sao tôi phải chú ý đến lời nói của tôi chứ.”
Bạch Tô không thể hiểu nổi.
Cũng may lúc này có một y tá dưới trướng của Bạch Tô chạy tới, trấn an cô: “Bác sỹ Bạch, cô đừng cãi nhau với người nhà của bệnh nhân nữa, mau mở điện thoại lên xem đi.”
Điện thoại của Bạch Tô vẫn đang tắt máy đặt ở trong túi cách, sao cô có thể xem được chứ?
Bạch Tô có chút mất kiên nhẫn, cô hỏi y tá: “Lại là chuyện bịa đặt gì nữa sao?”
Cô y tá rụt rẻ đưa chiếc điện thoại của mình cho Bạch Tô, sau đó ngẩng đầu cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, nói với cô một câu.
“Bác sỹ Bạch, lần này không phải là bịa đặt.
Lần này… có thể là thật.”
Thật cái gì chứ…
Bạch Tô cũng không hỏi lại, cô đã nhìn thấy đoạn video mà y tá đưa cho rồi, là trích xuất từ camera giám sát.
Là đoạn video nhiều năm trước Bạch Tô uống say bị Từ Trường Thư hãm hại.
Cô vừa xem đoạn video thì không chú ý tới đằng trước nữa.
Những người nhà bệnh nhân kia đã đi tìm viện trưởng xong sau đó quay lại rồi khí thế của bọn họ còn rất kiêu ngạo.
“Viện trưởng, chứng cứ đã rất đầy đủ rồi, tự tiếp sa thải người phụ nữ này đi! Cô ta chính là kẻ chuyên đi quyến rũ đàn ông, tùy tiện đi vào phòng của đàn ông đó!”
“Chúng tôi thật sự không dám giao mạng sống cho loại bác sỹ này!”
Bạch Tô cảm thấy rất nực cười.
Mặc dù đời sống cá nhân có thể không tốt nhưng nó liên quan gì tới chuyên môn của cô chứ?! Những người này còn dám nói năng hùng hồn như thế nữa chứ.
Bạch Tô cảm thấy có chút đau đầu, hoàn toàn không biết phải giải thích như thế nào.
Hơn nữa bởi vì lần này có khá nhiều bệnh nhân nên có những người nhà của bệnh nhân không phải do cô phụ trách cũng tập hợp ở đây hết rồi.
Viện trưởng tuổi đã cao, ông bị một đám người công kích cũng khiến cho Bạch Tô cảm thấy khó xử thay.
Nhưng mà… Người trong đoạn video kia đúng là cô.
Cô cũng là người bị hại, nhưng cô cũng không thể kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối được.
Mà còn mấy scandal hôm trước nữa, bây giờ cô có giải