Được sự xét duyệt của nhà trường và giấy cam kết của gia đình học sinh ma cà rồng. Hoa Từ Vũ và Dịch Hạo Phong có thể ra ngoài dạo chơi, một dơi một người đáng lí ra phải có người bảo hộ đi cùng. Nhưng lúc Dịch Hạo Vũ đến làm giấy cam kết cho em trai, cái mặt của anh trai cứ liếc liếc, miệng còn nhe nanh ra với thầy hiệu trưởng khiến ông khiếp sợ không thôi. Cho nên việc có thêm người bảo hộ đi theo đã không diễn ra.
Dịch Hạo Phong muốn đến công viên chơi, nhưng Hoa Từ Vũ nói sợ anh ngửi thấy mùi máu sẽ phát điên. Anh lập tức chỉ thẳng mặt cậu, thành thật đáp.
"Ngoại trừ máu của bé con ra, anh không thích máu của ai cả. Nếu có muốn phát điên thì chỉ với một mình bé con, anh chỉ muốn uống cạn máu của bé con mà thôi"
Hoa Từ Vũ nghe xong hai chân run rẩy, suýt chút nữa thì ngất luôn tại chỗ.
Cũng may cậu ở với anh cũng thành thói quen, rất nhanh đã lấy lại được tinh thần. Hai người sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng là quyết định đi đến công viên vui chơi. Chiều theo ý của Dịch Hạo Phong.
Công viên rộng lớn, người lớn trẻ nhỏ cứ thay phiên ra vào. Ánh đèn đủ màu sắc, vòng xoay đu ngựa phát ra tiếng nhạc. Lần đầu tiên Dịch Hạo Phong chịu bước ra thế giới bên ngoài vừa thấy những thứ ở phía trước hai mắt sáng bật chế độ lấp lánh.
Hoa Từ Vũ mua được hai vé vào công viên, còn thuận tay nắm tay Dịch Hạo Phong kéo đi.
Một chàng trai cao ráo, vẻ mặt lạnh lùng, làn da trắng toác tạo nên một cảm giác khó gần. Dịch Hạo Phong nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi. Có vài cô gái đi qua thậm chí còn phải nhìn anh mất một lúc lâu.
Nhưng điều mà khiến họ chú ý nhất chính là chàng trai nhìn trông dáng vẻ khó gần kia lại đi theo sau một cậu con trai khác. Bàn tay của anh nắm lấy phần áo sau lưng Hoa Từ Vũ, như một cái đuôi nhỏ đi theo cậu vì sợ lạc. Dáng vẻ trông cực kì ngoan ngoãn.
"Bé con! Bé con. Anh muốn chơi trò này!"
Dịch Hạo Phong một tay lắc lắc góc của Hoa Từ Vũ, một tay chỉ lên trò chơi rơi tự do. Tức là hành khách sẽ ngồi lên trên dãy ghế của trò chơi, dãy ghế sẽ đưa hành khách đến một độ cao nhất định rồi rơi xuống với tốc độ chóng mặt.
Nhìn độ cao của tháp, Hoa Từ Vũ sợ hãi đến suýt ngất. Nhưng mà nhìn Dịch Hạo Phong đang phấn khích muốn chơi, cậu đành phải chiều theo anh mà mua hai vé.
Lúc đưa lên cao, Hoa Từ Vũ bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Cho đến khi được thả từ độ cao đi xuống, cậu cảm thấy mình sắp được đầu thai siêu thoát luôn rồi...
Kết thúc trò chơi đầu tiên, Hoa Từ Vũ đi không nổi, cũng may nhờ có sự trợ giúp của Dịch Hạo Phong cậu mới yếu ớt bước từng bước đi.
"Oẹ!"
Hoa Từ Vũ dù sao cũng chỉ là một chàng trai từ quê lên thành phố, những trò chơi này cậu cũng chỉ mới chơi, cũng không phải là một con ma