Cô cảm thấy Thân Tố Hi này rất quen thuộc, có lẽ bọn họ từng quen nhau, nhưng cô lại không biết cô ta là ai, hoặc trước khi cô ta phẫu thuật thẩm mỹ thì cô ta là ai?
Trên mặt Thân Tố Hi đỏ bừng, cô ta cười quỷ dị: “Yến… Yến Thanh Ti… Rốt cuộc cô cũng tới rồi…”
Yến Thanh Ti nheo mắt lại, lời này của Thân Tố Hi xem ra là biết cô sẽ tới thật? Chẳng lẽ cô ta cố ý giăng bẫy để cô mắc câu?
Nhưng mặc kệ có phải bẫy hay không, Yến Thanh Ti cũng không quản được nhiều như thế.
Giọng cô trở nên lạnh lùng: “Nói cho tôi biết, Tô Ngưng Mi đang ở đâu?”
Thân Tố Hi cười lớn: “Tôi không nói đấy. Tôi rất muốn xem biểu tình của cô khi nhìn thấy thi thể của mẹ mình.”
Trước kia, ánh mắt Thân Tố Hi khi nhìn Yến Thanh Ti luôn cung kính, như một tiểu bối rất ngưỡng mộ tiền bối của mình vậy.
Nhưng hôm nay cô ta không hề che giấu hận thù của mình, Yến Thanh Ti thấy ở trong ánh mắt của cô ta là một loại thù hận khắc cốt ghi tâm, oán hận điên cuồng này không phải một sớm một chiều mà hình thành được.
Yến Thanh Ti gần như chắc chắn rằng mình và người này có liên quan.
Biểu tình cô vẫn lãnh đạm, lạnh lùng nói: “Vậy thật xin lỗi, có lẽ cô còn chưa nhận ra, nếu cô không nói cho tôi biết thì cô cũng chẳng có mạng mà rời khỏi đây đâu.”
Thân Tố Hi biến sắc: “Tôi không tin cô dám giết người ở đây. Đây là nơi công cộng, nếu cô giết tôi thì cô cũng không ra ngoài được.”
Yến Thanh Ti châm biếm: “Hình như cô rất hiểu tôi đấy, nếu đã hiểu thì phải biết tôi là dạng người gì. Cô cảm thấy tôi sẽ cố kỵ sao?”
Nếu Thân Tố Hi không nói ra Nhạc phu nhân ở đâu, Yến Thanh Ti thật sự sẽ không để cô ta toàn mạng rời khỏi nơi này.
Thân Tố Hi cắn răng: “Cô… cô…”
Yến Thanh Ti lấy từ trong túi xách ra một con dao nhỏ, rất mỏng và sắc, cô kéo cái khăn trên người Thân Tố Hi xuống, lưỡi dao dán lên phần nhô cao nhất của cô ta: “Cô độn
trong ngực này là silicon hay nước muối vậy?”
Lưỡi dao làm cho Thân Tố Hi cảm thấy lạnh sống lưng, thân thể cô ta không tự chủ được mà run lên: “Cô ngừng lại ngay.”
Yến Thanh Ti cười cười: “Một dao này của tôi đâm xuống, không biết có… chảy nước ra không nhỉ? Còn cái mũi, cái cằm này nữa, cô có muốn tôi gọt hết đồ giả trên người cô đi không?”
Thân Tố Hi nghe mà da đầu run lên: “Yến Thanh Ti, cô là đồ điên…”
“Nói…”
“…” Thân Tố Hi quay đầu không chịu nói, cô ta đang tính toán chờ thời gian thích hợp.
Yến Thanh Ti cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, cô đè đầu cô ta xuống, lưỡi dao rạch lên mặt Thân Tố Hi.
Đau đớn truyền tới khiến cho Thân Tố Hi nhanh chóng nhận ra chuyện gì. Mặt của cô ta vất vả lắm mới được như thế này đấy! Cô ta há mồm hét một tiếng chói tai nhưng lại bị Yến Thanh Ti nhanh tay dùng khăn bông chặn miệng lại.
Yến Thanh Ti nhìn máu từ trên mặt Thân Tố Hi chảy xuống: “Cô nếu không nói, nhát dao tiếp theo sẽ không phải ở mặt của cô. Thân thể này của cô rất tốt, có nhiều chỗ tôi có thể ra tay được.”
Trong mắt Thân Tố Hi toàn là hoảng sợ và phẫn nộ, cô ta vốn đã nghĩ sẽ đóng kịch một chút, làm bộ như không chịu nói, cô ta sợ nếu mình nói ngay thì Yến Thanh Ti sẽ không tin tưởng.
Nhưng giờ thì xong rồi, mặt cô ta cũng bị Yến Thanh Ti hủy luôn rồi.
Thân Tố Hi chỉ có thể phát ra những thanh âm vô nghĩa, ánh mắt phẫn nộ nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti cúi đầu cười nhẹ: “Cô không nên thét chói tai như thế, nếu không… cô biết cái gì đang chờ cô rồi đấy. Nếu cô muốn ăn khổ thì tôi đây sẽ thành toàn cho cô.”