Editor: Fuurin
*Ed: Chuẩn bị phát cẩu lương, cẩu độc thân đâu mau mau ra xếp hàng nhận quà :))))))
Hai người đại diện chứng kiến tin tức này, tất nhiên cũng nhìn thấy được phản ứng của mọi người.
Nhìn từng lời động viên không đồng nhất đến từ cộng đồng fan, họ âm thầm giơ ngón cái.
Đúng là đắc lực mà.
Như nghĩ đến điều gì đó, anh ta cười hắc hắc hai tiếng, rồi tìm số điện Quý ảnh hậu gọi sang.
Cậu cho rằng tắt máy thì tôi không thể quấy rầy cậu chắc?
Lúc này, Tinh Nhan và Dung Ngọc đang dùng cơm.
Ngay từ đầu Dung Ngọc đã chuẩn bị rời đi, dù sao thì cũng rất trễ rồi, mà anh thì cũng chẳng đói lắm. Ngược lại, Tinh Nhan hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp giữ người lại.
Vì cũng có chút tư tâm, nên cuối cùng Dung Ngọc vẫn ở lại.
"Ngon thật đó." Tinh Nhan ăn một bàn thức ăn, cảm khái: "Anh đây chính là người đàn ông có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp."
Cô xoa xoa bụng mình, có chút tiếc nuối, đáng tiếc là nguyên chủ có thói quen ăn rất ít, lại không thể rượu chè hay ăn uống quá độ, bây giờ chỉ mới có nửa tháng từ khi cô đến đây, vẫn chưa khôi phục được hoàn toàn, dù có lòng muốn ăn thêm thì cô cũng chẳng ăn nổi.
Chỉ có thể chia làm nhiều bữa ăn.
"Ối, anh đừng dọn." Tinh Nhan trợn tròn mắt, "Bỏ cái mâm xuống cho tôi."
Nhìn Dung Ngọc bỏ mâm xuống với vẻ mặt khó hiểu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chờ lát nữa trước khi đi ngủ tôi sẽ ăn thêm."
"Vẫn còn muốn ăn à?" Dung Ngọc có chút dở khóc dở cười đặt mâm xuống, không biết là bản thân nên vui vì cô thích tay nghề của mìn, hay là nên bất đắc dĩ vì cô không nỡ bỏ thức ăn thừa đến nỗi tuyên bố trong chốc lát sẽ ăn thêm bữa nữa.
Anh nhìn những thứ còn lại trong mâm, cũng không còn nhiều lắm, thực tế là cô đã ăn không ít.
Suy nghĩ một chút, anh nói: "Chút thức ăn còn lại này e rằng không đủ, cứ đổ đi đã, rồi tôi lại làm thêm cho em có được không?"
Thật ra ăn quá nhiều cũng không tốt cho sức khỏe, nhưng ngẫu nhiên thả lỏng một lần thì cũng không sao.
Thời tiết thế này, thức ăn để bên ngoài một lúc sẽ biến chất, anh có thể tranh thủ lúc này là một chút món ăn khuya, cô vẫn có đủ thời gian tiêu thực, mà đến khi muốn ăn thì món ăn vẫn còn ấm.
"Vậy. . ." Tinh Nhan nhìn anh một cái, mấp máy đôi môi đỏ mọng, khó có khi cảm thấy thẹn thùng: "Vậy làm phiền anh quá."
Tuy lời là nói như vậy, nhưng cô hoàn toàn không hề có ý ngăn cản.
Chỉ là cười với anh một cách ngoan ngoãn, giống một chú mèo con bình thường luôn cao ngạo, cuối cùng lại cúi thấp đầu, giơ móng vuốt nhỏ nịnh nọt kêu meo meo meo meo.
Dung Ngọc vì chút tâm tư này của cô mà vừa thấy buồn cười vừa tức giận.
Đương nhiên, còn có cả một chút cảm giác vui vẻ khi được coi như người trong nhà.
Dung túng xoay người vào phòng bếp, mặt mày anh mang theo vui vẻ bắt đầu làm việc.
Cũng đúng lúc này, di động của Tinh Nhan vang lên .
Tinh Nhan mở ra nhìn, là người đại diện Từ.
"Tinh Nhan à?" Đại diện Từ cười hơ hớ: "Đang xảy ra chút chuyện, mà tôi thì không gọi cho Dung Ngọc được, a ha ha ha, anh ta còn ở chỗ cô không?"
Tinh Nhan nhìn nhìn di động, sao mà cứ nghe thấy trong tiếng cười a ha ha ha ha kia có chút bỉ ổi thế nhỉ.
"Để tôi chuyển máy cho anh ấy." Cô nhún vai, nói qua điện thoại.
"Dung Ngọc!" Cô mang dép lê bước loẹt xoẹt, kéo cửa phòng bếp ra, ghé đầu vào gọi, "Có điện thoại từ người đại diện của anh nè."
Dung Ngọc đang ung dung thong thả xào thức ăn, nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô, động tác trong tay cũng không ngừng lại, cười, nói: "Em giúp tôi cầm lại đây với."
Tinh Nhan nhìn nhìn hắn động tác trong tay, ồ một tiếng, gật đầu rồi lại gần để điện thoại vào sát tai anh.
"Từ ca, có chuyện gì vậy?" Lúc này tâm trạng đang tốt, Dung Ngọc kêu hai tiếng Từ ca.
"À ~" Đại diện Từ đã nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, nói: "Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho cậu được à?"
Hình như nghĩ đến điều gì, anh ta không đứng đắn cười hắc hắc hai tiếng: "Dung gia ngài đây tiến triển nhanh thật nha hắc hắc, đã đến mức gọi nhau là Dung Ngọc, Tinh Nhan rồi cơ đấy...tôi gọi đến làm trễ nãi chuyện tốt của hai người sao?"
Dung Ngọc không nhanh không chậm đảo thêm vài nhát nữa, rồi cắt lời anh ta: "Nói vào điểm chính."
"Được rồi." Đại diện Từ có chút tiếc nuối, nhưng vẫn mau chóng nói vào chuyện chính, kể lại chuyện trên blog cho anh.
Chuyện này nói dài thì cũng không dài, nhưng bảo ngắn thì cũng chẳng ngắn, dù sao thì Tinh Nhan giơ điện thoại một hồi tay đã có chút mỏi, vô ý hạ xuống một chút.
Âm thanh bên kia càng ngày càng xa xăm, hình như là đang hỏi gì đó, không nghe thấy ai trả lời liền hơi nóng nảy: "Này? Dung đại gia anh có đang nghe không đó?! Nếu đang nghe thì "a" một cái trả lời tôi xem nào!"
Dung Ngọc cười cười nhìn cô gái đang lười biếng, thật không nỡ nói gì cô, bèn dứt khoát cúi người xuống, nghiêng đầu trả lời: "Tôi đây, anh tiếp tục đi."
Đại diện Từ nhắm mắt lại, hít sâu, được rồi, anh nhịn.
"Tôi nói là...cậu muốn xử lý chuyện này như thế nào?"
Đây là chuyện nhỏ, là tình huống người hâm mộ đều vui khi chuyện thành công, dưới tình huống này, không làm sáng tỏ không phản bác lại là tốt nhất.
Nhưng mà chuyện có liên quan tới Quý ảnh hậu thì có khi sẽ khác đấy...Không thấy quý công tử thanh cao người ta vì Quý ảnh hậu mà biến thành thiếu niên nghiện mạng xã hội rồi đó sao?
"Chờ chút để tôi hỏi Tinh Nhan đã." Dung Ngọc suy nghĩ một lát, rồi nói.
Vừa nói vừa múc thức ăn đã làm tốt ra đặt lên ban.
Phản ứng đầu tiên của đại diện Từ chính là: "Quả nhiên là vậy."
"Chuyện gì vậy?" Lúc này Tinh Nhan mới phát hiện được mình đã vô ý hạ điện thoại xuống thật thấp, cô mở to mắt nhìn, rồi đến gần hơn để di động gần thêm chút.
"Không cần đâu."
Dung Ngọc đặt muôi xuống, cười kéo tay cô, nói lại mọi chuyện một lần rồi hỏi: "Em nghĩ nên làm sao đây?"
Thái độ hiển nhiên là --- cô nói thế nào anh sẽ làm như thế đó.
Không biết là cố ý hay là vô tình, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô của anh cũng đã quên buông ra.
Tinh Nhan thật sự không hề chút ý tới điều này, cô suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Đây là chuyên ngành của Hứa