Editor: Fuurin
"Tán tỉnh hôn môi rung xe thì tìm chỗ yên tĩnh mà làm không được hả? !"
Dung Ngọc: ... . . .
Tinh Nhan: ... . . .
Tinh Nhan nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Dung Ngọc, nhịn không được mà bật cười.
Loại chuyện xe rung này, có nghĩ thế nào cũng không thể móc nối nổi với Dung Ngọc mà.
Dung Ngọc bất đắc dĩ nhìn cô, rồi khởi động xe đi.
... . . .
"Đợi chút nhé." Dung Ngọc tấp xe vào bên lề đường, "Tôi sẽ trở lại ngay."
Tinh Nhan liền cầm di động lướt lướt, tùy ý vẫy vẫy tay, cũng không biết là có nghe thấy hay không.
Dung Ngọc dung túng thở dài, sau đó xoay người đi vào một cửa hàng gần đó.
Không biết đi bao nhiêu phút, nhưng hình như rất nhanh.
Cửa xe chỗ ghế lái phụ bị mở ra, một luồng gió đêm lạnh lẽo thổi vào.
"Ủa?" Tinh Nhan ngẩng đầu lên, "Anh xuống xe từ lúc nào vậy?"
Dung Ngọc đang cúi người xuống, nghe vậy thì dừng lại, "Em thật sự tin là tôi sẽ không đem em đi bán nhỉ."
Tuy là nói như vậy, nhưng những đốm sáng vui vẻ trong mắt anh ngày càng trở nên dày đặc đã thể hiện rõ tâm trạng anh lúc này, từ tận đáy lòng anh vui vẻ vì cô đã thả lỏng và tin tưởng anh như vậy.
Mang theo sự nuông chiều và vui vẻ, anh nâng tay: "Em thay thử đôi giày này xem?"
Tinh Nhan nhìn vào đôi mắt anh, rồi để điện thoại di động xuống, đôi môi đỏ mọng cong lên: "Rất tỉ mỉ nha."
Cô vươn tay tiếp lấy đôi giày, trên giày có vài sợi dây mảnh, nhìn vô cùng đơn giản, nhưng mũi giày lại có điểm lấm tấm những hạt đá, phát ra ánh sáng long lanh hiền hòa, lại khiến người ta hoa mắt mê mẩn.
Tinh Nhan tán thưởng nhìn đôi giày, sau đó giơ ngón cái với Dung Ngọc: "Rất đẹp."
Khóe miệng Dung ảnh đế cong lên, "Em thích là tốt rồi."
"Đương nhiên là thích chứ." Cô cúi đầu mang lên.
Chỗ ngồi bây giờ của Tinh Nhan là bên cạnh ghế tài xế, không gian cũng không lớn, mà cô lại còn mặc váy, không nhấc chân được, chỉ có thể khom lưng xuống mang giày, như vậy sẽ rất dễ bị đụng đầu, không được tiện cho lắm.
"Để tôi làm cho." Dung Ngọc không đợi cô cự tuyệt, liền nhận lấy chiếc giày trong tay cô, nửa quỳ xuống, dùng ngón tay thon dài dịu dàng nâng chân cô lên.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nửa quỳ trên đất, giữa lông mày đều là ôn hòa, không có nửa điểm ghét bỏ.
Kéo sợi dây mảnh ra, mang giày vào, gài lại. . .
- - dịu dàng đến mức khiến người ta lún vào.
Tinh Nhan nhìn một hồi, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút khác thường.
Kết hợp với sự đụng chạm truyền đến từ chân, thật dịu dàng, thật, ngứa.
"Được rồi." Dung Ngọc buông chân cô xuống, mở cửa xe bên cạnh, ngồi lên.
Lái xe, nhìn biển báo, nhìn thẳng tắp về phía trước như đang bề bộn nhiều việc lắm vậy.
Tinh Nhan nhìn anh chằm chằm, đột nhiên cất tiếng, "Dung Ngọc, anh đang thẹn thùng sao?"
Động tác Dung Ngọc hơi chậm lại.
Đôi bàn chân kia rất đẹp mắt, lúc nắm trong tay thì mềm mại mát rượi như ngọc, làm anh yêu thích không muốn buông ra, nghĩ đến đó, gò má anh bỗng nhiên ửng đỏ, nhưng lúc này khi bị cô vạch trần, anh lại hoàn toàn không có ý xấu hổ, sự chú ý của anh hoàn toàn không tập trung vào ý trong lời nói của cô.
Mà là - - cô gọi anh là Dung Ngọc.
Đây là lần đầu tiên cô gọi Dung Ngọc.
Cả tên lẫn họ.
Không phải là ý gọi anh là Dung Ngọc thì rất kỳ quái.
Mà là rất kỳ quái trong giới giải trí. Tại đây, trong mối quan hệ giữa mọi người với nhau, thì kêu cả tên lẫn họ thường thường là một hành vi không lễ phép, trong môi trường ăn thịt người không nhả xương, gặp ai cũng phải cười ba phần này, thì xưng hô là không thể qua loa, đó chính là phép tắc cơ bản nhất.
Lấy địa vị của anh bây giờ, vị trí vẫn còn thấp hơn một chút như cô mà trực tiếp gọi tên đầy đủ của anh, căn bản là chưa từng gặp qua.
Nhưng mà vẫn còn có một khả năng khác, ví dụ như là, quan hệ rất thân mật, thân mật đến nỗi có lễ phép hay không cũng không quan trọng, thận mật đến mức như hai mà một vậy.
Dung Ngọc đột nhiên cười, anh dùng tay che mắt, phía dưới bàn tay, ánh mắt anh tỏa sáng lấp lánh, ý cười lan ra bốn phía.
"Có một chút." Anh nói.
Mặc kệ cô có tự cảm giác được điểm thay đổi nhỏ bé này hay không, thì sự thay đổi này vẫn cứ thật sự đã xuất hiện.
Bây giờ Tinh Nhan mới hài lòng, móng tay đỏ tươi đụng đụng cái cằm của chính mình, cô nói mà, làm sao mà bỗng nhiên anh ấy lại không dám nhìn vào mắt cô như vậy được chứ.
... . . .
Rất nhanh đã đến siêu thị.
"Em muốn ăn cái gì?"
Dung Ngọc đẩy xe đẩy, chỉ chỉ những món ăn cạnh đó, rồi quay đầu lại hỏi Tinh Nhan ở bên cạnh.
Tinh Nhan thuận theo tay anh nhìn sang, thực phẩm muôn màu muôn vàn chủng loại, cô im lặng một chút, rồi dùng anh mắt "anh hiểu mà" nhìn anh.
Dung Ngọc thật đúng là hiểu.
"Được rồi." Anh đỡ trán, cười nói: "Vậy em đi mua một ít bánh ngọt, đồ ăn vặt hoặc cái gì mà em muốn ăn cũng được. Còn lại để anh chọn là được rồi."
Cà chua, khoai tây, tôm, bông cải. . .
Như nghĩ đến điều gì, Dung Ngọc cầm một bông cải lên, xoay người, gọi cô, "Tinh Nhan, em ăn được bông cải không?"
Anh vẫn nhớ, vài ngày trước, một lần ăn cơm có bông cải, hình như cô không ăn nhiều cho lắm.
Tinh Nhan: ... . . . ?
Bông cải là cái quỷ gì vậy?
Dung Ngọc: . . .
Mua thức ăn cũng không mất bao nhiêu thời gian, đến nhà, Dung Ngọc đi theo Tinh Nhan lên lầu.
"Anh chờ chút, tôi đi lấy cho anh đôi dép." Tinh Nhan suy nghĩ một chút, bởi vì bạn trai cũ sợ quan hệ của họ bị lôi ra ngoài ánh sáng, cộng thêm việc Hứa tỷ quản rất nghiêm, nên hắn cũng chưa từng ghé qua nơi này, có điều tiểu cô nương như nguyên chủ vẫn vì hắn mà chuẩn bị dép.
Hình như là...để ở trong ngăn tủ? ?
Thừa dịp cô đi tìm dép, Dung Ngọc quan sát căn nhà một lượt, rất sạch sẽ, cũng rất mới, dường như vì ít khi có người ở lại nên rất thiếu hơi người, quan trọng nhất là, anh nhìn thoáng qua đôi dép mới, cúi đầu nở nụ cười.
- - không có dấu vết của người đàn ông khác.
"Có cần tôi hỗ trợ hay không?"
Tinh Nhan nhìn Dung ảnh đế quấn khăn tắm -- do nhà cô không có thứ đồ chơi như tạp dề, không khỏi bật cười.
Nói thật thì, vẫn rất đẹp trai, tác phong cũng nhanh nhẹn, nhưng mà do bản thân chuyện quấn khăn tắm làm tạp dề này tự nó đã có vẻ buồn cười nên....
Dung Ngọc không hiểu sao có chút tức giận, "Cần!"
Anh nhét một con dao vào tay cô, chỉ chỉ những thứ trên bàn: "Em thái sợi những cái này đi."
Nữ vương nhếch nhếch cái cằm: ... . . . Kẻ địch của trẫm tới rồi.
... . . .
Nhưng vào lúc hai người không hề hay biết, một vài tấm hình đã được truyền trên