Editor: Fuurin
"Nhan Nhan, con lại đang giày vò hoa trong nhà đấy à?"
Mẹ Quý từ trên lầu đi xuống, nhìn con gái mình lại bắt đầu bắt nạt mấy đóa hoa trong nhà, liền bất đắc dĩ hỏi.
Điểm này thật ra Tinh Nhan lại giống bà, bà thích chăm sóc hoa, sau khi kết hôn, cha Quý cũng yêu thương bà, thậm chí trong nhà còn dựng riêng cho bà một nhà kính để trồng hoa.
"Sao lại là giày vò ạ?” Công chúa nhỏ lầm bầm, rõ ràng là đẹp lắm mà!
Mẹ Quý vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật ra thì cũng không phải là Tinh Nhan làm chúng trở nên xấu xí, ngược lại, ánh mắt cô còn rất độc đáo, làm ra hoa cũng rất đẹp.
Nhưng mà cô thích mà hồng phấn, cho nên khi cô ôm đến một chậu hoa, thì bình thường đều sẽ tìm mọi cách để biến nó thành màu hồng, ví dụ như là dùng thuốc nhuộm đặc biệt, nhuộm cả cây thành màu hồng, từ hoa đến lá.
Đến cuối cùng, thì khi nhìn thật kĩ, có lẽ sẽ cảm thấy đẹp, nhưng nếu chỉ nhìn sơ qua, sẽ chỉ thấy cả một mảng màu hồng với các sắc độ khác nhau mà thôi.
...
"Buổi chiều mẹ định đi nghe nhạc, con có muốn đi cùng không?"
Mẹ Quý ngồi cạnh cô, hỏi.
Con gái bà đã vô cùng thành thạo kĩ năng nhuộm lá của mình, nếu như cứ để mặc nó như vậy, chỉ cần một ngày này thôi, là con bé có thể biến cả nhà kính của bà thành thế giới màu hồng mất.
Đúng, chính là cái loại mà đi vào liền bị ám ảnh tới nỗi phải chạy ra ấy.
"Con không đi đâu." Tinh Nhan tiếp tục cẩn thận nhuộm lá cây, "Nhất định là mẹ sẽ đi cùng với ba, con không đi làm bóng đèn đâu."
Trong trí nhớ của Tinh Nhan, sở thích của mẹ Quý có rất nhiều, chăm sóc hoa cỏ, nghe nhạc, chụp ảnh nghệ thuật, vân vân, cha Quý có thời gian cũng sẽ đi cùng với bà, mỗi tuần hai người đều đi xem hòa nhạc một lần.
Nói đi cũng phải nói lại, nhìn lâu, đột nhiên cô cũng cảm thấy màu hồng phấn này nhìn cũng thuận mắt lắm chứ ~~
Có nên…mua cho Thịnh Ngự một bộ quần áo màu hồng không nhỉ?
Mẹ Quý bất đắc dĩ nói, "Sao con lại là bóng đèn chứ?"
Tinh Nhan quay đầu lại đẩy bà đi, hoàn toàn không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, “Được rồi, mẹ mau đi đi."
Cô nói, “Mẹ yên tâm, con sẽ khống chế tốc độ của mình mà ~ "
Thật ra Tinh Nhan đã làm chuyện này rồi, hoa trong nhà kính của mẹ Quý đều thuộc loại nho nhỏ, không lớn lắm, nhuộm hết chỉ mất cùng lắm là một buổi trưa.
Toàn bộ cây cối hoa cỏ đều có màu hồng phấn, thật sự là một chuyện không phải người bình thường có thể hưởng thụ nổi.
Đối với Tinh Nhan, mẹ Quý mặc dù bực mình, nhưng sau một tuần màu sắc phai đi, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà bật cười, sau này trông kĩ một chút là được.
Còn với cha Quý, con gái cưng có chút yêu thích này, đương nhiên là phải ủng hộ rồi, ngay từ đầu ông cũng xây cho cô một nhà kính trồng hoa, tiếc rằng Tinh Nhan trực tiếp chọn tất cả hoa màu hồng phấn, lúc sau cô ngứa tay, thì hoa của mẹ Quý vẫn gặp họa như thường.
Thật bi thương.
Chỉ là đến buổi chiều Tinh Nhan vẫn không thể nào làm được điều này.
Bởi vì sau khi mẹ Quý đi khỏi không lâu, đã có người gọi điện thoại cho cô.
". . . Nhan Nhan." Giọng nam trầm thấp truyền đến từ bên kia đầu dây.
Tinh Nhan buông đồ vật trong tay xuống, nhẹ nhàng cười, "My man?"
- - người đàn ông, của em.
Yết hầu của người đàn ông ngồi trong xe nhúc nhích, chỉ hai từ đơn đã khiến anh đứng ngồi không yên.
Ánh mắt Thịnh Ngự trở nên sâu hơn, vừa dùng tay kéo cổ áo vừa trả lời, “Ừ"
Người đàn ông thuộc về em.
"Nhớ em sao." Cô nói một cách chắc chắn.
Người đàn ông trầm tĩnh ngồi trong xe, nhìn không ra biểu cảm: “…Nhớ.”
Là rất nhớ.
Có đôi khi, lời muốn nói sắp nói ra, lăn qua lộn lại một hồi lại không thốt thành lời.
Tinh Nhan hơi dừng lại, ánh mắt trở nên mềm mại vui vẻ, “Em đi tìm anh nha."
Được đến đáp án mình muốn, anh nhìn cảnh vật bên ngoài, im lặng một hồi, rồi mặt không đổi sắc nói, “Anh đang ở gần đây, đến đón em."
"Anh tới nhà họ Thịnh à?"
Là “đi”, mà không phải là “về”. Nhà họ Thịnh ở gần đó.
Ở trước mặt Thịnh Ngự, Tinh Nhan chưa bao giờ che giấu sự chán ghét đối với người nhà đó.
". . . Ừ."
Anh suy nghĩ một chút về nơi mình vừa đi ngang qua, bình tĩnh gật đầu.
...
Nhà họ Thịnh cách nhà họ Quý rất gần, Tinh Nhan mang giày cao gót, nhanh chóng đi ra ngoài.
Từ rất xa đã thấy chiếc xe kia, cùng với anh.
Tinh Nhan nhướng mày, hôn lên.
"Nụ hôn gặp mặt."
Người đàn ông không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy eo thon của cô, yên lặng cúi đầu xuống.
Răng môi thân mật một lúc, Tinh Nhan mới lề mề dứt ra.
Chỉ là lúc chuẩn bị lên xe, cô bỗng phát hiện một chi tiết.
- - trên mui xe có một chút lá cây.
Bây giờ thời tiết còn rất nóng, lúc ra đường còn phải chú ý chống nắng, nhưng thật ra đã thuộc về thời gian của mùa thu rồi, quan sát kĩ một chút, thì trên những tán cây, đã có một chút lá chuyển sang màu vàng.
Trùng hợp, nơi chiếc xe đỗ lại cũng có một cái cây giống thế.
Tinh Nhan suy nghĩ một chút, sau khi ngồi xuống ghế phụ, thì bắt đầu cười rộ lên.
Từ nhẹ nhàng mềm mại đến cười to ha ha.
- - nhất định là anh ấy đã đến từ rất sớm, lại cứ hết lần này đến lần khác chờ cô nói ra rằng cô sẽ sang gặp anh.
Người kia nhìn cô, không hiểu vì sao cô lại cười, chỉ từ từ khởi động xe, nhấn ga.
"Muốn đi đâu?" Anh hỏi.