Editor: Fuurin
Chỉ là có đôi lúc, khi người ta càng vội vã làm chuyện gì, thì càng sẽ vấp phải đủ loại rắc rối.
Ví dụ như bây giờ.
Sau khi Thịnh Ngự đuổi kịp Tinh Nhan, hai người cùng đi ra ngoài liền bắt gặp Thịnh Lê và Liễu Nguyệt Nguyệt cũng đang đi dạo phố.
Liễu Nguyệt Nguyệt đang nhìn Thịnh Lê, "Sao anh lại mua nhiều quá vậy nha. . ."
m cuối còn kèm theo chút làm nũng, “Người ta đã nói là không cần mấy thứ váy vóc này rồi mà."
Thịnh Lê đụng đụng trán cô ta, tay kia ôm eo cô ta, nhìn có vẻ bất đắc dĩ, “Em đó!"
Hôm trước, việc nhà họ Quý tiền trảm hậu tấu khiến cho nhà họ Thịnh có chút luống cuống tay chân, chủ yếu là do cha Quý không làm việc theo lẽ thường, chuyện này thông thường là hai nhà sẽ bình tĩnh thương lượng, chỉ là nhà họ Quý dường như không cần mặt mũi, cứ thế chuyện gì cũng nói ra rõ ràng rành mạch hết, khiến cho bọn họ muốn lợi dụng sơ hở cũng không được.
Chỉ có thể nhờ một chút bạn bè trên mạng giúp tẩy trắng một chút chuyện hắn bỏ mặc vị hôn thê sợ nước. Mặc dù người tin tưởng không nhiều lắm, nhưng cuối cùng nó trở thành một chuyện không rõ thực hư.
Chỉ là với chuyện Liễu Nguyệt Nguyệt kéo người xuống nước lần này, dù lúc sao có nói là cô ta không cố ý, nhưng cư dân mạng vẫn không chịu để yên.
Gần đây bởi vì chuyện trên mạng và báo chí đưa tin, ánh mắt người trong công ty nhìn cô ta…dù không nói gì nhưng vẫn ngầm mang theo ý kiến, hắn biết cô ta gần đây không vui, tâm trạng cũng suy sút vài phần.
Lại còn nín nhịn không nói cho hắn nữa chứ, cô bé ngốc này.
Ảnh hưởng mà nhà họ Thịnh gặp phải không lớn, nhưng cũng chẳng hề nhỏ, trong khoảng thời gian này hắn cũng bận rộn, hôm nay khó khăn lắm mới có thời gian ở bên cô ta.
"Còn đi chọc trán em. . ." Liễu Nguyệt Nguyệt sờ trán mình, bĩu môi thì thầm.
"Anh làm em đau rồi à?" Thịnh Lê ồ lên một tiếng, sau cùng vẫn sợ cô ta đâu thật, giơ tay lên trán cô ta xoa xoa, nhẹ nhàng hôn lên một chút, dỗ dành, "Còn đau không?"
"Anh tránh ra đi!" Liễu Nguyệt Nguyệt hơi đỏ mặt đẩy hắn, quay đầu sang chỗ khác, rõ ràng là lời cự tuyệt, nhưng giọng nói khẽ nũng nịu, phối hợp với cái cắn môi, làm cho người ta không cách nào có thể giận nổi.
Tinh Nhan cũng không rảnh rỗi mà đứng xem hai người biểu diễn tình cảm.
Đánh rắn phải đánh vào chỗ bảy tấc, bây giờ dù cô có dồn hai người kia đến mức á khẩu không thể phản bác, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho họ lúng túng trong chốc lát thôi, có ích gì đâu?
Đương nhiên, Tinh Nhan cũng thừa nhận, cô có thể nghĩ như vậy, phần lớn nguyên nhân là vì cô không muốn lãng phí thời gian “bơi lội” của mình. . .
Nếu như là lúc bình thường, có lẽ cô sẽ rất thích thú mà thực hiện một phen, nhìn bọn họ khó chịu, cô càng thấy sảng khoái .
Nhưng hiện giờ, cô chỉ muốn kéo Thịnh Ngự đi ngay.
Chỉ là Liễu Nguyệt Nguyệt vừa quay đầu lại, lại chứng khiến sự thân mật giữa Tinh Nhan và Thịnh Ngự thân mật.
Mắt cô ta trừng lớn.
"Quý tiểu thư? Hai người?"
Bộ dạng vô cùng kinh ngạc bởi quan hệ giữa hai người họ,
"Cô chẳng phải là vị hôn thê của A Lê ư? Sao lại có thể ở bên anh trai anh ấy như vậy chứ!"
Cô ta vừa nói, người đi đường xung quanh đều bất giác dừng chân. Xem ra là có kích vui rồi đây.
Thịnh Ngự trực tiếp nhăn mày, ánh mắt lạnh như băng, "Là vị hôn phu tiền nhiệm."
"Xin Liễu tiểu thư ăn nói cẩn thận."
Liễu Nguyệt Nguyệt cũng chú