Editor: Fuurin
*Ed: công suất level max luôn ????
Liễu Nguyệt Nguyệt có chút hoảng hốt nhìn sang Thịnh Lê, Thịnh Lê đứng ra bảo vệ cô ta: “Không biết Nguyệt Nguyệt đã phạm tội gì?"
Hai cảnh sát nhìn nhau một cái, ngược lại cũng không vội vàng bắt người, nói: “Chúng tôi nghi ngờ cô Liễu đây phạm tội giết người không thành, hiện tại cần cô phối hợp điều tra."
Nói là hỗ trợ điều tra cho dễ nghe để giữ thể diện vậy thôi, chứ thật ra căn bản chính là dẫn độ.
Chiếu theo những chứng cớ vô cùng xác thực thế kia, xem ra sau này có muốn ra ngoài thì cũng…độ khó rất cao.
Liễu Nguyệt Nguyệt hỏi, "Tôi có thể biết cái gì gọi là phạm tội không thành không?"
Cô ta căn bản chưa từng cố ý giết người, cho nên dù trông vẻ mặt có chút yếu đuối, thân thể cũng rất gầy gò, nhưng lại mang theo khí thế đàng hoàng lẫm liệt.
Thịnh Lê thương yêu xoa đầu cô ta, ôm thân thể gầy yếu của cô ta vào lòng: “Đừng sợ, có anh đây."
Liễu Nguyệt Nguyệt cảm động nhìn hắn ta một cái, lập tức dán sát vào lòng hắn, nhưng vẫn nhô đầu ra nói: “Tôi nghĩ là tôi cũng có quyền kháng cáo chứ?"
Quốc gia quy định,người có hiềm nghi phạm tội cũng được hưởng quyền kháng cáo.
Cảnh sát nhìn cô ta, "Vào giữa trưa ba ngày trước, cô bị nghi ngờ có hành vi cố ý sát hại cô Quý nhưng chưa thực hiện được, hiện tại án đã được thành lập."
"Cái gì?"
Hai cảnh sát hoàn toàn không thể hiểu được vì sao biểu cảm trên mặt hai người đều là khó tin như vậy.
Trên thực tế, trong tình huống biết rõ khi cô Quý xuống nước sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng cô Liễu này vẫn cứ khăng khăng kéo người ta xuống, thậm chí còn khiến người ta bị hôn mê, gặp chuyện như vậy, bị cáo buộc tội cố ý giết người chẳng phải là rất bình thường ư?
"Buổi trưa ba hôm trước, kẻ khả nghi..."
Liễu Nguyệt Nguyệt có chút không biết phản ứng ra sao, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm."
"Không phải tôi cố ý đâu, lúc đó thật sự tôi không biết là cô ấy sợ nước, cô Quý..."
Đôi mày đang nhăn lại của Thịnh Lê cũng thả lỏng không ít.
Hai cảnh sát không hợp tác với bọn họ, chỉ nói, "Chuyện này đã được viện kiểm sát lập thành án rồi."
Cơ quan kiểm sát đã đệ trình lên tòa án toàn bộ video từ camera giám sát và các tài liệu cũng như chứng cứ liên quan do luật sư của nhà họ Quý cung cấp, cho rằng hành vi của Liễu Nguyệt Nguyệt đã cấu thành tội cố ý giết người không thành, đề nghị xử phạt theo pháp luật.
Phỏng chừng không lâu nữa sẽ mở phiên tòa.
Lúc này Thịnh Lê mới ý thức được có điều không đúng, tòa án đã thụ lý vụ án này, lại thêm khí thế và tốc độ ào ạt của nhà họ Quý, căn bản không giống như đang nói giỡn.
Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn tin rằng Quý Tinh Nhan thật sự báo án, hắn ta vẫn dứt khoát lấy di động gọi điện cho tổ luật sư.
Chỉ sợ việc này không thể coi thường được .
Nhưng Liễu Nguyệt Nguyệt vẫn chưa ý thức được điều gì cả.
Ở trong suy nghĩ của cô ta, vẫn cho rằng chuyện thuộc về phạm trù hai người tình địch tranh giành người yêu, huống hồ cô ấy cũng không có việc gì, chẳng qua là muốn trả thù cô ta một cái mà thôi, hoàn toàn không nghĩ rằng điều này có thể ghê gớm đến mức phải ngồi tù.
Bây giờ nhìn thấy Tinh Nhan và Thịnh Ngự đang đứng bên cạnh liền mở miệng: “Cô Quý, cô giúp tôi giải thích một chút với."
Mới vừ nãy ngoài cửa cũng có cảnh sát canh chừng, Tinh Nhan và Thịnh Ngự cũng không phải quá gấp gáp muốn ra ngoài nên dứt khoát quay vào lại luôn.
Lúc này, Tinh Nhan vốn đang tựa vào người Thịnh Ngự, nhỏ giọng nói chuyện với anh, nghe thấy thế liền quay đầu lại, biểu cảm hiền hòa nơi ánh mắt lập tức biến mất thấy rõ, “Giúp cô giải thích điều gì?"
Thật quá buồn cười mà.
Thịnh Lê vỗ vỗ tay Liễu Nguyệt Nguyệt, ý bảo cô ta đừng