Editor: Fuurin
*Ed: làm chương này tớ cực khổ lắm các cậu ạ ???? lâu lắm không làm chương mới cho Boss, vừa quay lại làm đã tông trúng cái chương gì đâu mà nó "hot" xong lại còn ngọt gần chết, cẩu FA như mình đây phải sống sao huhu ????
Cuối cùng Liễu Nguyệt Nguyệt vẫn bị mang đi.
"Không cần mấy người phải bắt, tự tôi đi."
Cô ta có chút tức giận, cắn môi, bộ dạng rất có cốt khí.
Cảnh sát nhìn cô ta một cách kỳ quái, rồi lấy ra một bộ còng tay, “Cô Liễu, phiền cô phối hợp một chút."
Người bị tình nghi giết người bất thành như thế này…nhất định phải bị còng tay, lấy đâu ra tự mình đi cơ chứ.
Liễu Nguyệt Nguyệt: ... . . .
Lúc Tinh Nhan và Thịnh Ngự ra ngoài rồi, liền nhìn thấy một vài vị luật sư của nhà họ Thịnh chạy tới, bộ dạng có vẻ là phái đoàn cấp cao, dù gì cũng không phải là bản thân Thịnh Lê gặp chuyện không may, nên sau khi nghe điện thoại, thì liền chạy ra đi theo xe cảnh sát.
Tinh Nhan suy nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại gọi cho cha Quý, để cho đoàn luật sư nhà họ Quý cũng đi đến đó.
Luật sư nhà họ Thịnh không phải là dạng vừa, nhìn tư thế kia phỏng chừng có thể tìm người bảo lãnh hậu thẩm cho Liễu Nguyệt Nguyệt ngay lập tức, cô lại không chuyên về mặt này, nhưng không sao, còn có người có thể lo được mà.
Nhà họ Quý cũng có đoàn luật sư kia kìa.
Có lẽ bây giờ cha Quý và mẹ Quý đang ở buổi hòa nhạc, loại chuyện nhỏ này không cần ông phải nhọc lòng ra tay.
Thực tế quả thật rất sát với những gì cô suy luận, khi đoàn luật sư nhà họ Quý đuổi tới, thì luật sư nhà họ Thịnh cũng đã làm gần xong trình tự tìm người bảo lãnh hậu thẩm rồi.
Nhưng người ta đã đến, thì đương nhiên sẽ không để Liễu Nguyệt Nguyệt cứ đơn giản vậy mà được phóng thích được.
Luật sư hai bên bắt đầu triển khai tranh luận vấn đề tìm người bảo lãnh có phù hợp với các điều kiện được đặt ra hay không….
... . . .
Cùng lúc đó, Tinh Nhan đã cùng Thịnh Ngự về đến nhà.
Chỗ ở của Thịnh Ngữ không quá xa, là biệt thự ba tầng nằm trong khu biệt thự trong vùng lân cận.
Không xa hoa, rất đơn giản .
Lúc hai người về đến nhà, ông quản gia liền từ cửa đi ra đón.
"Cậu chủ. . ."
Khi nhìn thấy người sau lưng anh, ông hơi sững sờ một chút, rồi đôi mắt lập tức híp thành một đường thẳng.
"Ai da, vị này là…! Mời vào mời vào."
Anh mím môi, nhìn về phía Tinh Nhan, "Đây là chú Vương."
Tinh Nhan cười rộ lên, "Chào chú Vương ạ."
Rồi lại lập tức vừa nhìn về phía chú Vương, "Đây là. . . Tinh Nhan."
Nên gọi người ta là gì anh lại không có giới thiệu.
Chú Vương mang vẻ mặt hiểu rõ, liên tục xua tay: “Cô chủ, mau vào mau vào, bên ngoài nóng không, để chú đi châm trà cho hai đứa."
Nói xong liền nhìn về phía Thịnh Ngự, quả nhiên phát hiện khuôn mặt anh hoàn toàn bình tĩnh, thế là ông càng mừng rỡ, nói: “Hôm qua cậu chủ còn dặn chú mua thêm nhiều trái cây, để chú đi lấy luôn!"
Đồ hôm qua cậu chủ bảo mua thêm có ít quá không nhỉ! Chắc tí nữa đi mua thêm đi. . .
Cô chủ. . .
Tinh Nhan nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người bên cạnh, nhẹ nhàng dùn tay chọc chọc hông anh một chút.
Còn không phản bác nữa cơ đấy.
Cơ thể anh bỗng cứng đờ, nắm lấy tay cô, rồi nhìn sang chú Vương, “Không cần,"
Anh nói, "Không nóng."
"Ai da, nói không chừng cô chủ sẽ thấy nóng đó!"
Chú Vương nhiệt tình dào dạt, lúc trước xảy ra chuyện, là mẹ của Thịnh Ngự đã cứu ông, sau đó trong nhà dần neo người, nhiều năm trôi qua như vậy, tuy rằng ngoài mặt là quản gia, nhưng dù sao cũng là người chăm nom Thịnh Ngự từ nhỏ đến lớn, hiện giờ cuối cùng cũng thấy anh dẫn người về nhà, sao ông có thể không hưng phấn được chứ.
Tinh Nhan mở miệng, "Thật ra lần này cháu đến là vì Thịnh Ngự nói muốn dạy cháu học bơi, "
Cô hỏi chú Vương, "Chú ơi, trong nhà có hồ bơi không ạ?"
Chú Vương bỗng nhiên dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn sang Thịnh Ngự.
Chẳng trách vài hôm trước...
Thì ra…đứa bé mình nuôi lớn là người như thế này.
"Đương nhiên là có rồi." Ông nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười đầy hiền hòa, “Trong nhà có một cái hồ bơi trong nhà, nước được thay mới mỗi ngày, âm ấm rất thoải mái."
Tuyệt đối không hề đề cập chút nào đến việc bên ngoài vẫn còn một cái hồ bơi nữa.
"Biết bơi rất là tốt,” Ông cười hớn hở, “Vậy hai đứa mau vào đi, chút nữa chú ra ngoài mua ít đồ nấu cơm tối, cho cháu nếm thử tay nghề của ông già này."
"Có điều sẽ phải mua nhiều thứ đây." Quản gia gọi to, "Thím Lý, thím Lý ơi,"
Đến khi một người phụ nữ bước ra, ông hoàn toàn không để mọi người kịp nói câu nào, lập tức hùng hổ kéo bà ra ngoài, "Bà đi theo tôi ra chỗ này chút, đồ nhiều thế này chắc tôi xách không hết mất. . ."
Vừa nói vừa đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, Tinh Nhan đứng nhìn một hồi, rồi đột ngột hỏi: “Nhà anh tổng cộng có mấy người?"
Thịnh Ngự nắm tay cô, mắt hơi hạ xuống, ". . . Nhà chúng ta."
Tinh Nhan bật cười, “Ừ, nhà chúng ta tổng cộng có mấy người?"
Anh mím môi, "... Trừ hai người chúng ta ra, thì còn có hai người nữa."
Là chú Vương và thím Lý.
Tinh Nhan chỉ suy nghĩ có tí xíu liền biết được hai người kia là ai.
"... . . ."
Tinh Nhan vừa theo anh lên trên, vừa chuyển đề tài.
"Anh rất quan tâm đến chú Vương."
Từ giọng điệu nói chuyện của anh với ông ấy là có thể nhìn ra điểm này.
Anh vươn một tay thay cô mở cửa, tay kia vẫn nắm chặt bàn tay cô, thẳng thắn nói, “Chú vương là người thân duy nhất của anh."
Ý tứ của anh rất rõ ràng, ông Thịnh không phải người thân của anh, đối với anh, chú Vương mới là người nhà thật sự.
Từ khi anh còn nhỏ, số lần ông Thịnh về nhà không nhiều, giữa hai người vốn dĩ chẳng có bao nhiêu tình cảm, huống hồ năm đó ông ta còn ngang nhiên mang bồ nhí về nhà, gián tiếp làm mẹ anh tử vong, sau này còn trực tiếp ném hết tất cả những thứ mẹ anh từng dùng ra ngoài, sau sau nữa, đủ loại chuyện xảy ra...
Lúc này mà nói hai người còn có tình nghĩa cha con nữa thì quả thực chính là trò cười.
Tinh Nhan gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Không hỏi thêm điều gi nữa.
"Như vậy, nói cách khác. . ." Ngón tay cô vẽ vòng tròn trên lòng bàn tay anh, "- bây giờ chỉ có mỗi hai người chúng ta thôi sao~?"
Cô nhấn rất mạnh từ “chỉ”.
Hô hấp của anh bỗng nhiên ngưng lại, tất cả tâm trạng tiêu cực bốc hơi hết trong nháy mắt, chỉ còn cảm nhận được ngón tay nghịch ngợm kia, là anh ngứa ngáy đến tận đáy lòng.
Anh vô thức kéo kéo cà vạt, hình như hôm nay thắt hơi chật thì phải.
"... Ừ."
Khó chịu quá, nóng quá.
Một nam một nữ, một căn phòng, mấy cụm từ này được đặt cạnh nhau, luôn khiến cho người ta nảy sinh những suy nghĩ mơ màng không trong sáng.
Tinh Nhan đè tay anh lại.
Ngón tay từ từ men theo cà vạt dời lên trên, "Quần áo của anh, chỉ có em mới được phép cởi."
Nhẹ nhàng hôn lên cà vạt một cái, trong khi đó, ánh mắt cô vẫn nhìn chăm chú vào anh, "Nhé?"
Hô hấp của anh càng thêm dồn dập, "... Được."
Chẳng biết từ khi nào đã đến phòng.
Người trước mắt anh cong môi tháo cả vạt của anh.
Động tác thong thả ung dung.
Có lẽ do bất cẩn, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại chạm vào yết hầu anh, giống như một chút bướm tinh nghịch, như xa như gần.
Yết hầu anh nhúc nhích, khẽ nắm lấy tay cô, giọng nói có chút trầm thấp: “Xong chưa?"
Đừng hành hạ anh nữa mà.
Tinh Nhan dừng lại, bỏ tay ra khỏi phần yết hầu, lấy cà vạt xuống, khóe mắt cong cong: “Ngoan nào, vẫn còn quần áo nữa này."
Tay của cô lần nữa đặt lên vest