Chuyển ngữ: ND.Linh (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Phạm Đan Khê đã hoàn thành xuất sắc một đoạn trích trong “The nutcraker”
Cô ta khá tự tin khi phát huy được hết năng lực của mình.
Trong lúc nhảy, cô ta luôn nhìn thẳng vào mắt Tiết Gia Di.
Thực ra, nhà họ Phạm đã sớm liên hệ với Tiết Gia Di để hẹn dùng bữa với mục đích ngầm xã giao.
Ở Bắc Thành, hiếm ai có thể từ chối tiền của nhà họ Phạm.
Vì vậy, Phạm Đan Khê tràn đầy niềm tin đối với lần tuyển chọn này.
Cuộc thi chỉ có một người được chọn.
Esmeralda, cô ta vào chắc.
Nhưng, trong lòng Tiết Gia Di lại hoàn toàn không vừa ý Phạm Đan Khê.
Nhìn thấy đôi giày của Phạm Đan Khê, biểu cảm của Tiết Gia Di hơi mất tự nhiên.
Bà ta không xem hết phần trình diễn của cô ta mà chỉ cắm đầu chấm điểm.
Bạch Thư Ý thấy vậy, nhỏ giọng hỏi: “Thấy em ấy thế nào?”
Tiết Gia Di bình tĩnh, dối lòng nói: “Tố chất cũng tạm, có thể cân nhắc cho vào.
Những chỉ cho vào lớp F rồi bồi dưỡng dần dần.”
Bạch Thư Ý cười: “Mặc dù hôm nay chúng ta giúp cô Hạ chọn học sinh vào lớp F, nhưng cũng không cần hạ thấp tiêu chuẩn đâu.”
“Ý cô là gì.”
“Ở Esmeralda, mặc dù lớp F là lớp cuối cùng, nhưng nhìn ra toàn quốc cũng chỉ có mấy người ngang hàng.
Cho thấy tiêu chuẩn chọn người của chúng ta cũng không thấp.” Bạch Thư Ý nói: “Không lẽ là cô nhìn đôi giày của Bộ Đàn Yên mà em ấy mang chứ.”
Tiết Gia Di không phải là kẻ ngốc, cười nhạt nói: “Sao có thể, cô và Bộ Đàn Yên mới là bạn tốt chứ.
Nếu nói về tình, người nên giữ em ấy lại là cô mới đúng chứ.”
Bạch Thư Ý nhìn cô gái trên sân khấu, không chút lưu tình đánh dấu vào dòng “không đạt yêu cầu”: “Em ấy không đạt tiêu chuẩn của tôi.”
Tiết Gia Di cắn răng, chỉ nói: “Tôi cũng thế.”
Bạch Thư Ý mới là tổ trưởng ở Esmeralda nên bà ta có quyền quyết định trực tiếp.
Tiết Gia Di không có gia đình làm chỗ dựa.
Những thứ mà bà ta đạt được đều dựa vào bản thân.
Khi đối diện với Bạch Thư Ý, bà ta không thể nào ‘làm cứng’ được.
———
Phạm Đan Khê tràn đầy tự tin cảm ơn cả sân khấu rồi đi xuống vũ đài.
Cô ta vừa xuống, các bạn nữ đã vây quanh cô ta, liên tục tán thưởng: “Đan Khê, cậu giỏi thật!”
“Đúng đấy, mình quan sát qua thì thấy hai cô giáo vừa nãy cứ luôn thì thầm, chắc chắn đang khen phần trình diễn của cậu.
Không có thí sinh nào khiến họ chú ý như vậy đâu.”
“Chắc chắn là vì Phạm Đan Khê mang đôi giày mà Bộ Đàn Yên từng mang khiến gợi lại kí ức cho hai cô.”
“Không phải vậy đâu, là dáng múa của Đan Khê làm cảm động họ!”
———-
Phạm Đan Khê cúi đầu nhìn đôi giày của mình, cười nói: “Cho dù thế nào, hôm nay mà vào được Esmeralda thì đôi giày này của tớ đã phát huy hết công dụng rồi.”
“Đúng vậy, 1 triệu USD mà! Mang lên chân và khí chất của cậu là quá khớp rồi!”
“Tớ dám cá là Bộ Đàn Yên mang không đẹp bằng Đan Khê!”
Khương Vũ nghe thấy câu này, không nhịn được mà bật cười.
Giúp cô gái này khoe khoang mà bọn họ thổi lên tận trời xanh, đúng là không biết ngại.
Phạm Đan Khê thấy Khương Vũ cười mình, không hề tức giận.
Bây giờ cho cô vui một chút, dù sao người cuối cùng được vào Esmeralda chỉ có cô ta, Phạm Đan Khê mà thôi.
Khương Vũ cô cứ đợi đến khi kết thúc thì tìm chỗ mà khóc đi.
……
Theo hướng âm nhạc vang lên, Khương Vũ hít thở sâu, đứng một tư thế thật đẹp, nhẹ nhàng bước lên sân khấu.
Vừa nhìn thấy cô, Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di đồng thời thay đổi sắc mặt.
Cô mặc bộ đồ thiên nga đen sải chân ra sân khấu khiến bọn họ cùng nhớ đến Bộ Đàn Yên năm đó!
Nhìn đáng vẻ linh hoạt và nhanh nhẹn của cô, mỗi động tác đều đạt đến kỹ thuật cao nhất.
Khoác trên người bộ thiên nga đen kia… sống động như một Bộ Đàn Yên khác vậy!
Tiết Gia Di không kiềm chế được nắm chặt cây bút trong tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Bộ Đàn Yên đã mất nhiều năm rồi.
Nhưng trong lòng Tiết Gia Di, bóng dáng của bà ấy còn nguyên vẹn, vẫn cứ quẩn quanh bà ta như một cơn ác mộng.
Cho dù bà ta nỗ lực như thế nào cũng mãi mãi không thể theo kịp bước chân của bà ấy.
Bất kể là dáng điệu, gia thế, và phẩm chất đầy sức hấp dẫn… Tất cả mọi thứ, bà ta đều không so được với bà ấy! Vĩnh viễn không so được, bà ta chỉ làm nền cho bà ấy.
Cho dù bà ấy chết nhưng hào quang lại không hề mất đi.
Bởi vì, Tiết Gia Di mãi mãi không lấy được vị trí nữ hoàng kia.
Bà ta không được, Bạch Thư Ý cũng không được.
Bộ Đàn Yên giống như một huyền thoại.
Vì đã chết trên sân khấu mà hình ảnh trở nên vĩnh hằng.
Bây giờ, nhìn thiên nga đen đang sải cánh trên sân khấu, Tiết Gia Di cảm thấy đây chính là một Bộ Đàn Yên thứ hai.
Bà ta ngoảnh đầu nhìn Bạch Thư Ý.
Vẻ mặt Bạch Thư Ý hiện lên sự kinh ngạc, hiển nhiên là cùng chung suy nghĩ với bà ta.
“Thế nào, em ấy đạt tiêu chuẩn vào Esmeralda chưa.” Tiết Gia Di cố ý để kích động Bạch Thư Ý.
Bạch Thư Ý nói: “Không chỉ được vào, mà còn là tiêu chuẩn vào lớp A”
Trường nghệ thuật Esmeralda chia thành những lớp nhỏ A B C D E F, lớp A do Bạch Thư Ý dẫn dắt, còn Tiết Gia Di là lớp B.
“Chỉ đáng tiếc.” Bạch Thư Ý khó xử cười: “Tôi chỉ dạy nhiều nhất là 7 em, lớp A đã đủ người rồi.”
“Nói như vậy, lớp B của tôi có 10 học sinh cũng đủ người rồi,” Tiết Gia Di tiện thể nói: “Xem ra không tuyển được rồi, tiếc quá.”
Bạch Thư Ý biết tâm tư của Tiết Gia Di.
Cô gái này rất có thiên phú, cái thiếu là sự đào tạo chuyên nghiệp và bài bản.
Nếu có thời gian, môi trường phù hợp, chỉ sợ còn xuất sắc hơn Bộ Đàn Yên.
Tiết Gia Di đương nhiên không đồng ý cho cô gái này vào Esmeralda.
Bởi vì trên người cô có hình bóng của Bộ Đàn Yên, nhiêu đó đã đủ để trở thành ác mộng của Tiết Gia Di rồi…
*
Khương Vũ nhảy xong trích đoạn “Hồ thiên nga”.
Lúc cô chào cảm ơn, cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt.
Trích đoạn này có thể nói là tiết mục biểu diễn chuyên nghiệp.
So với mấy phần trình diễn trước đó, cho dù là thí sinh không múa giỏi cũng có thể nhìn rõ năng lực của Khương Vũ với những thí sinh khác.
Giữa Khương Vũ và họ vốn dĩ không cùng cấp bậc.
Lâm KhúcVăn kích động đến đỏ mặt, vỗ tay kịch liệt.
Từ góc độ chuyên môn của bà, Khương Vũ chắc chắn là thí sinh tiềm năng!
Sau khi tất cả năm thí sinh trình diễn xong, một số ban giám khảo mời các thí sinh lên sân khấu tiến hành khâu phỏng vấn cuối cùng.
Câu hỏi của vòng phỏng vấn này tương đối đơn giản.
Giới thiệu bản thân, gia đình, trường học, thành tích ở trường, đã giành được giải thưởng gì, v.v… để Esmeralda đánh giá về tiềm năng của họ.
Phạm Đan Khê giơ tay đầu tiên: “Em tên là Phạm Đan Khê, bố em là chủ tịch Công ty Giải trí Phong Khê.
Chắc hẳn các cô giáo cũng không xa lạ với giải trí Phong Khê.
À, phải rồi, gần đây có một gương mặt nam mới rất nổi