Áo choàng thêu chỉ xanh vàng trải dài trên vai, cả người Vệ Ách nhẹ hẳn đi, cảm giác ngột ngạt và áp bức do chiếc gương đồng thần bí trong rừng rậm mang đến lập tức giảm đi rất nhiều, thậm chí cảm giác ngứa ran do kim châm bị "cánh tay" trắng như tuyết trượt qua cũng giảm đi không ít.
Trên bảng điều khiển, hiện lên một bộ đếm ngược:
[Vùng đất phước lành - Phúc Kiến.]
[Đối tượng chúc phúc: Vệ Ách.]
[Nguồn gốc chúc phúc: Thập Tam Nguyên Quân.]
[Thời gian: 30 giây.]
30 giây đã đủ rồi.
Ngay khi cả người nhẹ đi, Vệ Ách đã giẫm lên giá xe ngựa rải rác đầy đất nhào ra ngoài.
Sương mù dày đặc trong rừng, bóng trắng bay lên.
Một đôi tay trắng nõn cầm nến đỏ của phụ nữ xuất hiện quanh thân thanh niên không đến nửa mét.
Ánh nến đỏ soi rọi ra chút không gian, hệt như ánh sáng le lói trong bóng tối đen ngòm bẩn thỉu.
Sau khi "vùng đất phước lành" xuất hiện, vô số cánh tay và cánh tay chui ra khỏi gương đồng, lao về phía Vệ Ách trong bóng tối như một bầy rắn trắng quỷ dị đang trườn nhanh tới.
Cái lạnh ngột ngạt ập đến, còn ánh nến sau lưng Vệ Ách lắc lư mờ ảo như có thể tắt bất cứ lúc nào.
——
Hư ảnh của pháp tướng Thập Tam Nguyên Quân che chở ở bên người Vệ Ách lên xuống như một bức tranh giữa không trung.
Phòng livestream đầy "a a a" bao phủ cả màn hình, bình luận vừa rồi còn sợ hãi đến tuyệt vọng hoàn toàn không có cách nào diễn tả tâm trạng vào khoảnh khắc này.
Tựa như một ngôi sao mới sáng chói bừng sáng trong bóng tối, ấm áp và sáng ngời, lộng lẫy đến mức khiến người ta hoa mắt:
[Hu...!á á á là Thập Tam Nguyên Quân ——]
[Đây là lần đầu tiên có người triệu hồi ra thần bảo hộ! Lần đầu tiên đó!]
[Vệ Thần siêu giỏi!!! Thập Tam Nguyên Quân siêu giỏi!]
[Phúc Kiến chúng tôi có câu nói —— phân linh dâng hương, khắp nơi đều được phù hộ, dù người có đi nơi nào, chỉ cần người nhớ cố hương, thần vẫn sẽ che chở cho người như cũ.
Hóa ra những người lớn tuổi thường nói đều là thật.]
Bình luận dày đặc lướt qua, người quan sát phó bản trong hiện thực, ngay cả nhân viên chính thức của cục kiểm soát luôn khách quan và lý trí cũng không khống chế được kích động nhảy cẫng lên vào giờ phút này.
Trong rừng rậm, hai chân đáp đất, Cao Hạc bị cánh tay dài treo lơ lửng trên không trung, bọn Đường Tần cũng mơ hồ thấy thay đổi của khoảng đất trống trong rừng.
Tuy không rõ Vệ Ách đã dùng đạo cụ gì, nhưng nhìn trận này cũng biết cái giá phải trả không hề tầm thường.
Một đám người vốn bị siết đến gần ngạt thở, bất chấp giá rét mà nắm lấy bàn tay quỷ đang siết cổ mình, liều mạng giãy giụa.
Trần Trình bị siết cổ gần Vệ Ách nhất.
Khi Vệ Ách đi ngang qua cậu ta, khuôn mặt Trần Trình cũng sắp bị siết xanh.
Một đường vân màu sắc kinh tởm mơ hồ hiện lên dưới da cậu ta.
Khác với những người khác, cơn đau nhói dữ dội từ trong ra ngoài, gần như xé nát Trần Trình thành từng mảnh.
A a a ——
Cậu ta há miệng gầm lên một cách im lặng, hai mắt hẳn ra tơ máu.
Không được, phải kiên trì, tên đại ma đầu máu lạnh họ Vệ đó đã liều mạng rồi, cậu ta không thể tùy tiện buông xuôi, nhưng cậu ta không trấn áp được thứ đó ——
Hai chân Trần Trình đan xen một cách quỷ dị trên không trung như bước chân của quỷ thắt cổ, nhưng trước khi phạm vi sắp mở rộng đã bị Trần Trình trấn áp.
Trong nháy mắt, những đường máu từ da mặt cậu ta lóe ra.
Ở phía bên kia lừa la của đoàn ngựa thồ ngã trái ngã phải xe kéo cũng bị lật theo.
Vệ Ách lao qua một nửa khu rừng thưa như tia chớp, chiếc xe ngựa đen duy nhất không bị lật xuất hiện trước mặt cậu —— ánh sáng dầu mỡ xung quanh xe ngựa dày gấp đôi hơn Vệ Ách thấy khi trước.
Ánh sáng vẩn đục như dầu mỡ chồng chất bên cạnh xe, vừa tới gần, cảm giác buồn nôn và chóng mặt dữ dội dâng lên.
Trại binh thổ ty và sư gia bên cạnh xe ngựa đen kịt đều đã biến mất.
Vệ Ách cố nén cảm giác buồn nôn kinh khủng, khi cậu vung tay lên, xích máu b ắn ra từ tay áo, toa xe đoàn ngựa thồ bị kéo lê đi.
Toa xe vừa bị kéo đi, mọi người trong phòng livestream đều cảm thấy lạnh gáy:
Chết rồi.
Trong xe ngựa, bày một cái rương đá dày màu xám hình vuông rất lớn.
Chưởng trại sư gia thổ ty, tính cả mười mấy tên trại binh đã ngã thẳng xuống bên cạnh rương đá.
Vệ Ách vốn còn hoài nghi đại quỷ chui ra từ gương đồng là tác phẩm của bọn họ, không ngờ tới bọn họ sẽ chết như thế này.
Cách chết rất kỳ lạ, một cái đầu hướng vào trong, mặt hướng xuống hai tay hai chân cứng đờ.
[Cảnh báo, người chơi tiếp cận nguồn ô nhiễm quỷ dị bất thường, xin nhanh chóng rời đi.]
[Cảnh báo, người chơi tiếp cận nguồn ô nhiễm quỷ dị bất thường, xin nhanh chóng rời đi.]
Cọt kẹt —— cọt kẹt
Hệt như có tiếng máu thịt nào đó đang quằn quại phát ra từ phía chiếc hộp đá, ngay khi thấy rương đá xám trắng đó, Vệ Ách đã cảm nhận được một lực hút bẩn thỉu mạnh mẽ, cơ thể và làn da của cậu dường như đang tự điều khiển cậu, từng chút một đi về phía rương đá đó.
Ngay cả khi có Huyết Chân Thập Tam Nguyên Quân che chở đều không thể áp chế được lực hút đáng sợ đó.
Ánh sáng dầu mỡ tự động tụ lại về phía Vệ Ách.
Ánh sáng dày đặc như dầu ô nhiễm trên mặt biển xuyên qua ngọn lửa của ngọn nến, thâm nhập vào cơ thể của Vệ Ách.
[Cảnh báo...], tiếng nhắc nhở vừa vang lên được một nửa rồi ngưng bặt.
Ngay khi ánh sáng đục ngầu xâm nhập vào cơ thể Vệ Ách, nó ngay lập tức đụng vào thần tượng của quỷ vật xám xanh bị xiềng xích trong máu thịt phong tỏa, sau đó bị đối phương trực tiếp cắn nuốt hầu như không còn.
Từ khi nuốt phải giáp cốt đen do thuyền vương Đường La mang đến, dây xích sắt đỏ rỉ trong cơ thể Vệ Ách càng phong ấn chặt Tà Thần hơn.
Hình như giáp cốt xanh đậm tăng cường phong ấn của xích sắt gỉ đỏ đối với bản thể thần thượng quỷ vật.
Thứ còn lại khiến quỷ vật thành công luồn lách qua phong ấn, ngưng tụ thành một thực thể suy yếu có thể tự do di chuyển.
Khi ánh sáng dầu mỡ bị Tà Thần nuốt chửng, lời nói của người chỉ huy đoàn ngựa thồ lóe lên trong đầu Vệ Ách, bước ngoặt để đối phó với cánh tay phụ nữ trong rừng rậm là thứ trong chiếc rương đá này, nhưng muốn ép lui thứ bên ngoài thì phải thả vật bên trong ra trước, còn rương đá thì không có chỗ để kéo.
Mọi người trong