Vương Nhất Bác lặng lẽ rời khỏi kinh thành đã hơn mười ngày, mà thời điểm này Tiêu Chiến đang phải đối mặt với không ít lời đồn đãi ở trong cung cấm.
Tiêu Chiến vốn là một người nhẫn nhịn tốt nhưng phải vì một loạt chuyện ập xuống này mà tức giận.
Họ có thể âm thầm không phục mà đồn y mưu đồ soán vị, cũng như ghen ghét đồn y lậm quyền trong cung, cái cớ gì mà lại đồn y hoang dâm vô độ sau lưng hoàng đế?
Tội nghiệt như vậy ụp lên, có mười cái mạng Tiêu Chiến cũng gánh không nổi.
" Đem người truyền ra tin đồn đến đây gặp ta " - Tiêu Chiến tức giận ra lệnh cho thái giám tổng quản đem người đến.
Phiền chết được!
Chuyện không có thật nhưng người nghe thì không có mắt, lời nói sai nói nhiều cũng thành đúng, sự việc không xảy ra nhưng lòng người đều tin là thật thì biết làm sao?
Tiêu Chiến có chút bất lực xoa xoa thái dương, vì gần đây căng thẳng triều chính, chỉnh đốn kĩ cương, bồi dưỡng nhân tài. Còn gặp thêm chuyện trong cung, là hoàng hậu mà quản lí hậu cung không nghiêm một phần là lỗi của y.
Việc nhà việc nước đều rối thành một đoàn khiến y phiền não không thôi, nếu có Nhất Bác ở đây thì tốt rồi, y sẽ không cần phải cố sức như bây giờ.
Cố một chút nữa, mắt thấy trận chiến đến hồi kết rồi, y cũng thầm thở phào trong lòng, sắp chính thức đoàn tụ với người yêu rồi, tâm tình y đương nhiên tốt hẳn.
Dòng miên man suy nghĩ bị lời nói của thái giám cắt ngang.
" Bẩm hoàng hậu, hiện tại vẫn không tìm được người tung tin đồn là ai, đều là lời truyền miệng vô căn cứ "
" Được rồi, lui ra đi " - Tiêu Chiến thở dài âm thầm nghĩ cách dẹp tan tin đồn thất thiệt này.
Mà lúc này, tin tức cũng không biết từ đâu truyền đến tận biên cương xa xôi cho hắn nghe. Vương Nhất Bác nghe tin liền cười nhẹ, khiến người truyền tin còn tưởng hắn sắp phát hỏa tới nơi. Đùa sao, hoàng hậu nếu thật sự đội mũ xanh cho hoàng đế thì kinh thiên động địa đến nhường nào!
Không ngờ hoàng thượng chỉ nhẹ nhàng kêu người lui ra. Rồi đặt bút viết một phong thư.
Muốn tính kế hoàng hậu của trẫm cũng phải có mắt nhìn một chút? Người trong cung của y lúc đó rõ ràng là hắn, hắn nên xử tử chính mình à?
Chuyện hắn "lén lút" trở về kinh thành vốn không cần giấu diếm nữa, dù sao vài ngày nữa thôi thì chiến trận trong tầm tay. Mà việc hắn "đi mây về gió" cũng chẳng ảnh hưởng gì khiến người khác có cơ hội bàn tán.
Phong thư cứ như vậy được gửi đi, có dấu ấn cùng nét chữ của hoàng thượng, muốn làm khó làm dễ cũng không thể. Nhưng việc phong thư đó có về kinh thành kịp hay không còn chưa nói đến.
Lúc này ở kinh thành, Tiêu Chiến chưa kịp thư giãn, y vừa buông bút xoa xoa cần cổ sắp gãy đến nơi của mình, thì Thục Nhần gấp gáp vào báo tin.
" Nô tì tham kiến hoàng hậu " - Thục Nhàn vội vội vàng vàng bỏ quên một lượt lễ nghi thường ngày. Mà Tiêu Chiến liếc mắt liền biết nàng gấp gáp, y cũng mắt nhắm mắt mở không trách tội.
" Có chuyện gì? "
" Bẩm hoàng hậu, Đại hoàng tử đang sốt cao, thái y đã đến khám rồi nhưng vẫn không thuyên giảm, nên nô tì mạo muội đến nói người một tiếng "
" Sốt bao lâu rồi? Sao