“Không sao, dù thế nào thì em vẫn yêu anh mà.”
Sau gần nửa ngày ngồi trên máy bay, chuyến đi cuối cùng cũng kết thúc, Giang Phong đưa Bạch Uyển Vy xuống. Cô rất hào hứng, có lẽ chỉ hận không thể cùng hắn khám phá từng ngóc ngách của hòn đảo này.
Thế nhưng Giang Phong vẫn lo cho sức khoẻ của Bạch Uyển Vy. Hân sợ cô không hiểu được mình rốt cuộc đang ở tình trạng thế nào. Vì vậy, hắn vẫn yêu cầu cô phải về khách sạn nghỉ ngơi một buổi chiều rồi mới được đi.
“Không được giận nữa, nếu không tôi sẽ không đưa em đi chơi.”
“Nhưng em không sao mà...”
Nắm lấy tay Giang Phong, bước đi theo hắn, Bạch Uyển Vy phụng phịu, cô rõ ràng không vui. Hắn đâu phải làm quá lên như vậy... dù gì cô cũng đã vô phương cứu chữa rồi... không thể cho cô tự làm theo ý mình một lần sao ?
Về đến khách sạn, Bạch Uyển Vy càng tỏ vẻ khó chịu ra mặt, cô không nói lời nào với Giang Phong.
“Tôi hứa tối nay tôi sẽ cho em đi thoả thích thì thôi, được chứ ? Nghỉ một lát đã.”
Giang Phong thật sự bất lực, không biết làm thế nào để dỗ dành Bạch Uyển Vy nữa. Đến khi nào cô mới hiểu tất cả những gì hắn làm bây giờ đều là vì cô đây ?
Đang trầm ngâm suy tư, bỗng dưng điện thoại lại đổ chuông, hoá ra là Giang Thành gọi cho hắn. Thằng nhóc này thật là phiền phức, còn gọi Facetime nữa. Sau khi ra đến phòng khách, Giang Phong mới bắt máy.
“Cha, hai người đang ở đâu ? “
Nhìn qua màn hình, Giang Phong thấy được hai đứa con của mình đang ở cạnh nhau, Giang Thành vẫn đang nắm tay em gái, do trời quá nắng mà cả thằng bé lẫn Đình Đình đều nhăn nhó mặt mày lại.
Trông không khác gì Bạch Uyển Vy ban nãy cả, khiến cho hắn bỗng chốc muốn cười.
“Có chuyện gì ?”
“Không phải cha nói cha mẹ đang ở khách sạn Cavo Tagoo sao ? Nhân viên lễ tân lại nói hai người không hề ở đây.”
“Thật xin lỗi, cha gửi nhầm hai đứa tới Maldives rồi.”
“Cha...”
Còn chưa kịp để con trai nói gì, Giang Phong đã tắt máy, Uyển Đình vì thế mà nắm chặt tay anh trai hơn mà khóc nức nở. Hai đứa đứng đây đã được hơn một