“Quên đi, coi như hôm nay chúng ta chưa từng có con. Tôi chỉ có em, em cũng chỉ có tôi thôi.”
“Thật hết cách với anh mà...”
Giang Phong chính là vậy, thứ gì của mình thì hắn vĩnh viễn sẽ không cho người khác động vào. Bạch Uyển Vy là báu vật của hắn, sao hắn có thể để cô rơi vào tay người khác.
Nhìn Giang Phong đang ngắm cảnh hoàng hôn, Bạch Uyển Vy cười nhẹ rồi cầm chiếc máy ảnh nhỏ lên, chụp lấy một tấm ảnh của hắn. Đây là máy chụp ảnh lấy liền, rất nhanh bức ảnh nhỏ xinh liền được hoàn thành.
Bạch Uyển Vy định đưa nó cho Giang Phong, nhưng khi hắn quay lại nhìn cô, biểu cảm dường như thay đổi hoàn toàn. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại bỗng nhiên thấy mép mình có gì đó ươn ướt, cô liền đưa tay lên chạm vào.
Là máu.
Bạch Uyển Vy chỉ kịp ngước đôi mắt của mình lên nhìn người đàn ông trước mặt rồi ngã gục xuống, Giang Phong hoảng hốt mà đỡ lấy cô.
“Uyển Vy ! Uyển Vy !”
...
“Cô ấy thế nào rồi ? Vẫn ổn chứ ?”
“Trước mắt thì đã tạm thời ổn định, nhưng tình hình vẫn không khả quan cho lắm.”
Giang Phong lo lắng khôn nguôi, nhìn về phía người con gái đang nằm trên giường bệnh trắng xoá. Đều là lỗi của hắn... Tại sao phải đưa cô đi vào thời điểm này chứ ? Hai người còn rất nhiều cơ hội mà.
Cô muốn đi, nhưng quyền quyết định thuộc về hắn, hắn lẽ ra nên hiểu rằng tình trạng của cô vốn dĩ đã không đủ tốt rồi. Nếu để hắn lựa chọn lại, cho dù cô có giận dỗi hắn cả ngày, cả tháng, cả năm, hay thậm chí là cả đời... hắn cũng sẽ đợi đến lúc cô khoẻ mạnh hoàn toàn.
Sau đó không lâu, Giang Phong bước vào trong phòng, lúc này Bạch Uyển Vy mới tỉnh dậy, ý thức còn chút mơ hồ.
“Xin lỗi... vì làm anh... lo lắng rồi...”
“Không sao, ngày mai chúng ta sẽ trở về, được chứ ?”
Bạch Uyển Vy gật đầu, cô tự biết tình trạng của mình thế nào, huống hồ Giang Phong ban nãy đã bị cô doạ cho chết khiếp rồi, làm sao có thể để cô ở lại nơi này nữa.
Giang Phong nhẹ nhàng nâng niu bàn tay nhỏ của Bạch Uyển Vy, nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay thon dài.