Tịch Mộ Thành không biết lấy đâu ra tự tin đến thế, cứ làm như người khác mắc nợ hắn không bằng, chuyện của nhà họ Thời vốn dĩ chẳng mắc mớ gì tới hắn.
Trước tiên là hại chết Thời Lệ Na, ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc công ty, sau lại còn giết ông cụ, cướp lấy toàn bộ số cổ phần trong tay ông.
Say này hắn và Thời Tư Nam vừa yêu vừa làm tổn thương lẫn nhau.
Ô hô, sau cùng Tịch Mộ Thành mới phát hiện mình bị cha nuôi lừa gạt, mọi chuyện không phải như lời cha nuôi nói, thế là hắn lại ân hận, sám hối thề non hẹn biển với Thời Tư Nam.
Cuối cùng là một happy ending.
Thần kinh hả, đi chết đi.
Ngày hôm sau Ninh Thư nhận được một cuộc điện thoại của cô giáo chủ nhiệm của Thời Tư Nam gọi tới, nói có người tới trường thăm Thời Tư Nam, là một người đàn ông.
Ninh Thư: →_→
Sốt ruột quá ha, mới sáng ra mà đã đi thăm Thời Tư Nam rồi.
Ninh Thư dứt khoát nói với cô giáo chủ nhiệm: "Không cho hắn vào thăm, cứ mặc kệ hắn, ngoài tôi ra thì không ai được phép vào thăm con bé."
Cô giáo chủ nhiệm nói một câu được, lại lưỡng lự một chút mới lên tiếng: "Thời Tư Nam em ấy thực sự không thích ứng được cuộc sống ở trường."
Tình trạng bây giờ của Thời Tư Nam ở trường học có thể nói là một con thiên nga giữa bầy vịt, hoàn toàn không ăn nhập với nếp sống nơi đây, chăn thì không biết gấp, ngay cả xếp hàng lấy cơm cũng không biết nốt.
Tóm lại chính là một mặt đờ đẫn, chẳng khác gì bị thiểu năng.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Không sao, dần dần sẽ thích ứng được thôi, cô giáo cũng không cần phải khách khí với con bé làm gì."
Tịch Mộ Thành không gặp được Thời Tư Nam đành phải quay về, ném áo khoác lên ghê sô-pha, nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt lạnh như băng tràn ngập sát ý.
Ninh Thư tươi cười: "Cậu em, mới sáng ra mà đã nóng nảy thế?"
Chân đau mà vẫn chạy đi thăm Thời Tư Nam, có điên mới để cho hắn gặp được con bé.
Tịch Mộ Thành nhếch môi cười khẩy, mặt không cảm xúc, cũng không nổi nóng nữa, mỉa mai nhả ra mấy chữ: "Bị chó dại cắn cho một nhát."
"Cậu nha, phải cẩn thận chứ lại, không lại mắc dại giống con chó thì phải làm sao!" Ninh Thư tươi cười nói.
Tịch Mộ Thành chân dài bước mấy bước đã tới trước mặt Ninh Thư, từ trên cao nhìn xuống: "Tôi thấy chị đây cũng là người luyện võ, chi bằng hai chúng ta so tài một trận xem thế nào."
Ninh Thư lắc đầu: "Chân cậu em vẫn còn bị thương kìa, chị đây sao có thể ỷ mạnh bắt nạt kẻ yếu chứ."
Tịch Mộ Thành không tỏ ra bận tâm nói: "Bất chấp hết, trước kia em còn bị thương nặng hơn thế này. Lúc chị còn đang sống trong nhà cao cửa rộng thì em đang vật lộn với bọn lưu manh chỉ vì kiếm chút gì bỏ vào bụng rồi."
Ninh Thư: →_→
Liên quan méo gì tới cô, sao cơ, ở trong nhà cao cửa rộng cũng chọc giận hắn.
Hồi bé Tịch Mộ Thành sống rất cực khổ, ông bác cả rẻ rúng của cô vừa đánh vừa mắng hắn, chỉ cần làm không tốt một chút thôi là bị ăn đòn ngay, sau này Tịch Mộ Thành lại trút hết những oán hận này lên người ông cụ nhà Ninh Thư.
Ha ha ha...
Ninh Thư xắn tay áo lên, lạnh nhạt nói: "Cậu em, phải nhường chị mày một chút đấy."
Tịch Mộ Thành lạnh lùng nhếch môi, vươn tay túm chặt bả vai Ninh Thư, chân dài nhanh như cắt quét về phía chân Ninh Thư, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Ninh Thư bắt được cái tay Tịch Mộ Thành đang ghì lên bả vai cô, đạp một cước vào cái chân quét tới phía cô của Tịch Mộ Thành, cảm giác như đá phải tấm sắt khiến chân cô tê rần.
Ninh Thư xoay người định cho tặng Tịch Mộ Thành một cú ngã lộn qua vai cô nhưng cơ thể Tịch Mộ Thành quá cường tráng, Ninh Thư không thể cõng hắn lên để quăng xuống khỏi vai được.
Tịch Mộ Thành cười lạnh, ghé vào bên tai Ninh Thư, nhả ra mấy lời: "Bà chị, đây là chủ động chui vào vòng tay của cậu em này hả?"
Lỗ tai Ninh Thư giật giật, hơi thở nóng hổi của Tịch Mộ Thành phả vào lỗ tai của cô khi hắn nói khiến cả người cô nổi da gà, tóc gáy cũng dựng đứng.
Thật buồn nôn quá đi.
Ninh Thư điều động kình khí trong cơ thể, gắng sức vật Tịch Mộ Thành xuống đất, Tịch Mộ Thành phịch một tiếng ngã xuống.
Tịch Mộ Thành khẽ rên một tiếng, toan bò dậy thì bị Ninh Thư một cước dẫm lên ngực trái rồi ra sức nghiến xuống.
Tịch Mộ Thành cảm thấy chân của bà chị này giống như một tảng đá lớn đè lên ngực hắn khiến hắn có chút không chịu nổi, tim gấp gáp đập loạn xạ.
Ninh Thư mỉm cười: "Cậu em, thế mà nhường chị thật à."
Tịch Mộ Thành trái lại tỏ ra
vô cùng hưởng thụ nằm trên sàn nhà, gối đầu lên lòng bàn tay, hững hờ nói: "Có thể ở dưới chân của bà chị thật là thoải mái."
"Thế hả?" Ninh Thư mỉm cười, bàn chân ra sức nghiền trên ngực hắn, Tịch Mộ Thành hự một tiếng, mặt hơi tái.
"Thoải mái không?" Ninh Thư hỏi.
Tịch Mộ Thành vươn tay nắm cổ chân Ninh Thư, ngón tay cái quét trên chân cô, nói: "Cổ chân của bà chị rất đẹp."
Tịch Mộ Thành nói, đưa tay đặt lên mũi hít một hơi thật sâu: "Còn thơm nữa."
Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư, cong môi cười gian tà.
Ninh Thư không thẹn quá hóa giận như hắn nghĩ, cô chỉ nhàn nhạt nói: "Thật sao?"
"Đúng vậy, rất thơm." Tịch Mộ Thành lại hít một hơi, như tham luyến dư vị ban nãy.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Chị đây chưa rửa chân đâu." Không thèm đếm xỉa nét mặt có chút kinh ngạc của Tịch Mộ Thành, Ninh Thư nhấc chân lên giẫm vào mặt Tịch Mộ Thành rồi nghiến răng nghiến lợi mà day khắp mặt hắn.
Tịch Mộ Thành bắt lấy cổ chân của Ninh Thư, dùng sức khiến Ninh Thư ngã xuống sàn nhà, Tịch Mộ Thành trở mình toan đè Ninh Thư xuống.
Ninh Thư một cước đạp bay Tịch Mộ Thành ra cách đó không xa.
Tịch Mộ Thành ôm ngực ho khan, lau máu mũi chảy ra do bị Ninh Thư đạp phải.
Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư, bật cười: "Không ngờ bà chị lại lợi hại như vậy."
"Hả, cậu em quá khen rồi." Ninh Thư mỉm cười nói.
Ninh Thư với lấy túi xách, ra khỏi biệt thự đi tới công ty.
Tịch Mộ Thành lấy ngón cái lau vết máu trên môi, lãnh lùng nhìn theo bóng lưng của Ninh Thư.
Ninh Thư ra khỏi biệt thự, vừa lên xe cô lập tức nghiến răng nghiến lợi xoa xoa cổ chân bị Tịch Mộ Thành bóp khi nãy giờ có chút bầm tím.
Trước sinh nhật mười tám tuổi của Thời Tư Nam một ngày, Ninh Thư tới trường đón Thời Tư Nam về tham dự tiệc mừng sinh nhật.
Lúc nhìn thấy Thời Tư Nam, Ninh Thư có chút kinh ngạc, Thời Tư Nam của bây giờ so với cô tiểu thư nhà giàu trắng trẻo, xinh xắn ngày trước có chút khác biệt.
Nước da của con bé bây giờ sạm hơn trước, có lẽ là không có sự chăm sóc của mỹ phẩm thiên nhiên thuần khiết nên da dẻ không còn mịn màng.
Tiều tụy đi nhiều, có phần thua kém so với Thời Tư Nam vui tươi, ngoan hiền của ngày trước.
Thế mới nói một phần trắng bù lại ba phần xấu, nhất dáng nhì da quả là không hề sai.
Thời Tư Nam nhìn thấy Ninh Thư thì nước mắt liền rơi lã chã, cứ nhìn cô trân trân không nói câu nào.
Ninh Thư nói với Thời Tư Nam: "Lên xe."
Thời Tư Nam lau nước mắt, ngồi lên xe, nói với Ninh Thư bằng giọng nghẹn ngào: "Mẹ, rốt cuộc con đã làm sai điều gì khiến mẹ đối xử với con như vậy?"
Ninh Thư nhíu mày: "Mẹ đối xử với con thế nào cơ?"
"Con nói con muốn thi đại học, mẹ chuyển con tới ngôi trường này để trong một tháng con luôn ở trong trường, không ai tới làm phiền con, để con chuyên tâm học hành." Ninh Thư lạnh lùng nói.
"Nhưng cái trường này thật sự rất kinh khủng, vô cùng khủng khiếp." Thời Tư Nam vừa khóc vừa nói.
Ngày nào cô bé cũng phải chạy bộ, lại còn phải tự giặt quần áo mà Thời Tư Nam trước giờ chưa từng biết giặt quần áo là gì. Sáng sớm còn đang say giấc nồng thì bị tiếng huýt sáo ồn chết người đánh thức, dậy rồi còn phải tự gấp chăn nữa.
Gấp phải gọn gàng, các góc vuông vắn như thanh đậu phụ, nếu gấp không đúng sẽ bị giáo viên bắt gấp lại đến khi nào đẹp mới thôi.