Hội nghị tuyển đế có quy trình khá phức tạp.
Ngày đầu tiên, cơ quan thư ký sẽ phân loại kinh nghiệm và thành tích của tất cả những người thừa kế hợp pháp, rồi phân phát cho các Tuyển đế hầu và Thủ tướng Nội các xem xét.
Mười một người bầu cử không được gặp và giao tiếp với nhau.
Ngày thứ hai, bỏ phiếu kín, công bố kết quả.
Ngày thứ ba, kết quả được trình lên Giáo hoàng.
Nếu Giáo hoàng đồng ý, ứng cử viên cho ngôi vị hoàng đế sẽ được xác định và ngày đăng cơ sẽ được chọn.
Nếu Giáo hoàng sử dụng phiếu phủ quyết, ứng cử viên sẽ bị loại khỏi danh sách và quá trình sẽ bắt đầu lại từ đầu cho đến khi xác định được ứng viên mới.
Là một trong những người thừa kế thuận vị, Úc Phi Trần không thể tham dự hội nghị tuyển đế, mà hắn cũng chẳng muốn đi, chỉ ở suốt trong trang viên, không hề ra khỏi cửa.
Bên ngoài đang rộn ràng hân hoan, chúc mừng Tòa Thánh đã giải quyết được hiểm họa "người tuyết".
Dân chúng tự phát xuống đường, tổ chức ăn mừng hoành tráng, hoa, biểu ngữ và những tiếng hò reo thành kính khắp mọi nơi, giông như đang ăn mừng chiến thắng của một trận chiến.
Ở thế giới này, hoạt động giải trí và làm việc của người dân rất hạn chế.
Sau khi trải qua nền giáo dục đơn giản, mọi người đều làm việc theo đơn vị.
Tòa Thánh phân chia cẩn thận và sắp xếp cho mỗi người vào một vị trí trong dây chuyền sản xuất.
Họ làm việc để đổi lấy tiền, sau đó dùng tiền đổi vật liệu sinh hoạt.
Tuy nhiên, trong tình hình nền văn minh phát triển, vật liệu rất phong phú và đầy đủ, không ai phải lo cơm ăn áo mặc.
Trong tiếng hò reo vọng lại từ xa, trang viên Landon được bảo vệ kín kẽ bởi tầng tầng lớp lớp tư binh.
Các tài liệu xét xử đã được chuẩn bị xong, có làm hoàng đế hay không cũng chẳng sao.
Úc Phi Trần hiếm khi không phải làm gì và trò giải trí duy nhất là xem Dombert trả lời câu hỏi trong mục giải đáp.
Sau bao nhiêu ngày, dù đó có là tác phẩm nghệ thuật tinh xảo thì cũng nên ngắm đủ rồi.
Nhưng chẳng biết Chủ Thần dính bùa mê thuốc lú gì, dường như có thể xem đi xem lại cả tỷ lần.
Điều này khiến Úc Phi Trần cảm thấy mình đang dần biến chất thành hàng ngàn tín đồ bình thường ở vườn Địa Đàng.
Hiểm họa người tuyết đã được xua tan, mục giải đáp trở về như xưa, giữa mớ câu hỏi về sinh hoạt thường ngày, thỉnh thoảng sẽ trộn lẫn vài vấn đề khẩn cấp hoặc có chiều sâu, Dombert giải đáp rất nhiều.
Trong nhất thời, hình tượng giám mục Kayan trong lòng dân chúng bỗng nhiên được nâng lên tầm cao mới.
Shiramatsu nhắn tin hỏi đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu được tặng quá trời hoa, ánh mắt của đồng nghiệp nhìn cậu cũng thay đổi, Windsor còn khen cậu là người tốt.
Dombert cũng không ngại làm không công cho người khác, thái độ giải đáp hòa nhã, như thể anh có sự kiên nhẫn và kiến thức vô tận.
Úc Phi Trần nhìn sườn mặt cái người đang chuyên tâm giải đáp, cảm thấy Dombert lúc này và ngày Phục Sinh chẳng có gì khác biệt.
Thần có thể toàn tri, nhưng không hề toàn năng.
Chủ Thần không thể triệu hồi những linh hồn đã tan biến trong Đêm vĩnh hằng, Dombert có thể dùng gần cả ngày để trả lời các vấn đề trong mục giải đáp, nhưng không cách nào trả lời hết toàn bộ.
Rốt cuộc ánh mắt của hắn cũng khiến Dombert chú ý, anh quay sang nhìn Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần đột nhiên hỏi: "Anh có mệt không?"
Dombert không trả lời.
Trong đầu Úc Phi Trần lại đột nhiên hiện ra một cảnh tượng.
Tại ngôi đền thắp đèn, khi hắn còn chưa biết Ludwig chính là Chủ Thần của vườn Địa Đàng và Thần cũng không tự xưng thần linh, vị Giáo hoàng với mái tóc bạch kim từng khẽ nói một câu với hắn.
Anh nói, tôi mệt rồi.
Đáng tiếc, lời này Ludwig có thể nói, nhưng Dombert thì không.
Úc Phi Trần không nói gì, thò tay nhấc thiết bị kết nối khỏi tay Dombert.
Hắn nhận ra mình đang cố tìm hiểu cấu tạo trái tim của Thần.
Sau đó, hắn dẫn Dombert đi tham quan bộ sưu tập cả đời của Loches Landon – mấy trăm chiếc tàu con thoi cổ, trải qua một ngày ăn không ngồi rồi.
Ngày thứ hai nhanh chóng kết thúc, viên thư ký hớn hở mang tin giật gân đến: Loches Landon nhận được 20 phiếu.
"Thế nghĩa là sao? Ngoài mười phiếu ban đầu ra, ngài còn được thêm muời phiếu nữa.
Chỉ có mỗi một người không bầu cho ngài.
Mà vừa hay tôi lại biết đó là ai, thưa công tước." Viên thư ký nói.
Phiếu bầu không được ghi tên.
Thế mà tin tức của thư ký lại nhanh nhẹn như vậy, Úc Phi Trần không thể không nhìn anh bằng con mắt khác.
"Là Tuyển đế hầu nhà mình chứ ai, chú ruột của ngài đấy."
Úc Phi Trần: "."
"Ngài ấy nói với tôi rằng, ngài ấy trông ngài lớn lên, biết rõ ngài là đứa hư đốn hết thuốc chữa, hy vọng ngài tranh thủ tổ chức lễ trưởng thành, rồi quay về thiên hà Landon sồng cuộc đời xa hoa đồi truỵ mà một kẻ đốn mạt nên có.
Tôi đã nói là ngài thay đổi nhiều lắm.
Ngài ấy mắng luôn cả tôi, còn rủa ngài mau chóng ăn một phiếu phủ quyết của Giáo hoàng đi."
Dombert: "Ông ấy không muốn công tước của các anh bị cuốn vào tranh chấp giữa Giáo hoàng và giới quý tộc."
"Uầy, chắc vậy thôi." Viên thư ký nói, "Thiệt ra tôi cũng hơi nhớ nhà.
Rối rắm quá đi mất."
Cuối cùng, thư ký rối rắm rời đi, giống như Giáo hoàng có phủ quyết Úc Phi Trần hay không là do anh ta quyết định vậy.
Úc Phi Trần thì không hề rối rắm, hắn ngó Dombert.
Lúc trước hắn định tìm hiểu một chút về kỹ thuật của thế giới này, bèn tháo hết súng của mình ra, tháo xong lại thấy cảnh đẹp ý vui nên không lắp lại ngay, các bộ phận chất thành đống trên bục, Dombert tạt qua, thuận tay lắp lại luôn.
Nhìn động tác đó mà nói Chủ Thần điện hạ chỉ biết cứu người, Úc Phi Trần tuyệt đối không tin.
Dường như Thần có rất nhiều hình dạng, nhưng hắn còn chưa nhìn rõ được linh hồn như thế nào đang chi phối những hình dáng hoàn toàn khác biệt ấy.
Úc Phi Trần: "Anh có nghĩ Giáo hoàng sẽ phủ quyết tôi không?"
Dombert ung dung đáp: "Không phải đã ép ông ta chỉ có thể chọn cậu rồi sao."
Úc Phi Trần muốn được nghe chi tiết.
Những ngón tay mảnh khảnh, xinh xắn của Dombert đùa nghịch ống nòng sắt màu xám, động tác thản nhiên và điềm đạm.
Hành tinh thủ đô vẫn ca múa hân hoan, nhưng trong vài ngày ngắn ngủi, quyền chủ