Lạc Tĩnh Ngữ không cảm thấy mình hài hước, chữ hài hước này từ lúc nhỏ đến trưởng thành chưa từng treo lên người anh, không biết rằng ba chữ "chân tình thực cảm" vào đêm khuya mình gửi đi sẽ khiến một cô gái xa lạ cười cả buổi.
Ngược lại, lúc này tâm tình anh rất phiền não, mở khung chat với Phương Húc một lần nữa.
[Cá Cực Lớn]: Vì sao tôi báo giá 4000, cậu lại báo khách 6000?
[Phương Húc]: Cậu đừng gấp, nghe tôi giải thích đã. Làm gì có người ngay từ đầu đã báo giá thật! Nhất định phải cho khách cò kè mặc cả chứ.
[Cá Cực Lớn]: Như vậy khách hàng trả giá như thế nào?
[Phương Húc]: Không trả, sau báo giá không trả lời lại.
Lạc Tĩnh Ngữ ngồi làm việc bên bàn, đưa tay ôm trán.
[Cá Cực Lớn]: Đây không phải lần đầu tiên, 4000 đã bao gồm chia cho cậu, tôi tính rồi.
[Phương Húc]: Tôi biết! Đây là giá quy định, giá quy định cậu hiểu không? Cá à, cậu không phải người buôn bán, một chút kỹ xảo đàm phán cũng không hiểu. Đúng rồi, vì sao khách hàng biết cách tìm cậu thế? Ở đâu tìm ra được? Cậu đăng video trên tài khoản chính của mình sao?
Tài khoản buôn bán chính của Phương Húc, đúng thật là Lạc Tĩnh Ngữ không đăng video, không chỉ vậy, tài khoản Tik Tok cùng mạng xã hội khác, anh đều không đăng, đây là yêu cầu của Phương Húc.
Anh ta nói câu chữ từ vựng của Lạc Tĩnh Ngữ có vấn đề, sợ anh sẽ nói sai nói nhảm, để anh chuyên tâm làm sản phẩm là được.
Tài khoản chính đăng ký ba năm trước của mình bị khách hàng tìm được, nếu không phải hôm nay đột nhiên có thông báo tin nhắn, Lạc Tĩnh Ngữ đã sớm quên.
Phương Húc còn không thuận theo mà tiếp tục truy vấn.
[Phương Húc]: Đã nói rồi, cậu ở hậu trường còn tôi ở sân khấu, nếu cậu đăng bài trên tài khoản thì không hợp quy củ đâu Anh Cá!
[Cá Cực Lớn]: Tài khoản này ba năm trước quên xóa, tôi sẽ xóa hết.
[Phương Húc]: Được thôi, nếu khách hàng lại đến tìm cậu, cậu cứ nói là mình đã đổi niChiêm Kiệt, để cô ấy đến tìm tôi là được. Người một nhà cùng chiếm chác, không thể nào nói nổi mà.
Lạc Tĩnh Ngữ không đáp, bên kia Phương Húc vẫn còn dấu ba chấm đang đánh chữ. Không bao lâu liền bắn ra một đoạn tin nhắn dài.
[Phương Húc]: Cá à, loại khách hàng này tôi đã thấy nhiều, có thể cô ta đã đến nơi khác xem giá, cũng chỉ là hỏi một chút, đôi lúc mấy ngày sau sẽ trở về hỏi lại, thật tình muốn làm người chạy cũng không được. Tôi đã cho cô ta khoảng giá có thể trả rồi, cuối cùng là hơn 4000 hoặc thậm chí 5000 thành giao cô ta cũng sẽ rất vui, tôi đưa cho cô ta mấy vật trang trí phối vào, còn sẽ cảm kích tôi ấy chứ, làm ăn chính là như vậy. Lại nói, trình độ tạo hoa còn phải làm cho giống hình, vốn dĩ có mấy ai có thể làm được, cậu phải có tin tưởng vào bản thân chứ.
[Cá Cực Lớn]: Tôi biết rồi.
Phương Húc không nhắn nữa, Lạc Tĩnh Ngữ cũng không tiếp tục.
Anh đã hợp tác kinh doanh loại hình này hơn ba năm, chủ yếu là tác phẩm thủ công, Phương Húc phụ trách biên tập chỉnh sửa chế tác video, mở rộng phạm vi hoạt động, còn anh phụ trách quay video và chụp ảnh, chế tác thành phẩm, chia lời ba bảy, anh lấy bảy, Phương Húc lấy ba.
Lạc Tĩnh Ngữ biết Phương Húc sẽ báo giá cao cho khách hàng, cũng sẽ có người xem tiền như rác mà trả, giá tiền chênh lệch tất nhiên sẽ vào túi của Phương Húc, Lạc Tĩnh Ngữ cũng không so đo.
Điều anh để ý là có nhiều người sẽ bị giá cao dọa chạy mất, vật trang trí bằng hoa mấy ngàn đồng hoặc tác phẩm đại hoa, người yêu thích cũng sẽ tùy ý xuống tay, kỳ thật phí vật liệu không cao, cái đáng giá chính là thời gian cùng công sức của anh.
Anh nói không lại Phương Húc, dù là tán gẫu hay cãi nhau cũng đều không lại.
Trên thực tế, anh nói không lại bất kỳ ai, rất nhiều lời bị chặn ở trong đầu, ngay cả đánh chữ cũng không cách nào biểu đạt rõ ràng. Chị gái Lạc Hiểu Mai luôn khuyên anh phải luyện đọc và viết văn nhiều vào, giao lưu với nhiều người, người đã lớn như vậy mà viết chữ còn lộn xộn, sai chữ tùm lum, không phân biệt được chủ ngữ hay tân ngữ. Nhưng từ trước đến nay Lạc Tĩnh Ngữ đối với chuyện này đều có thái độ né tránh.
Nói cũng thật kỳ diều, nói chuyện cùng (Trứng nấu đường), là vị khách hàng lần đầu tiên anh nhắn tin trực tiếp trên mạng, chính bản thân Lạc Tĩnh Ngữ cũng không biết mấy chữ đánh ra liệu có lỗi hay không, nhưng thật ra bất giác cảm thấy có chút kích động.
Tựa như... Nói chuyện cùng khách hàng, cũng không quá khó khăn như tưởng tượng.
Công cụ cùng vật liệu trên bàn còn lộn xộn, Lạc Tĩnh Ngữ tựa lưng ngồi phát ngốc trên ghế, duỗi tay xoa bóp mũi, đứng dậy vào bếp lấy hai quả trứng gà cùng mấy trái táo đỏ trong tủ lạnh, chuẩn bị hầm một chén trứng nấu đường.
Đã lâu không ăn trứng nấu đường, nhìn ID của khách hàng kia, khiến buổi tối tự nhiên anh nhìn mà thèm.
Trước tiên nấu táo đỏ, Lạc Tĩnh Ngữ đến sân thượng, kéo khóa cửa thủy tinh.
Đêm đầu đông, hơn 11 giờ, ban công cao tầng thật sự không tính là nơi tốt để hóng mát, gió lạnh ập vào mặt tựa như dao nhỏ cứa lên mặt anh.
Mười mấy chậu hoa trên bàn công, phần lớn là hoa và cây xanh không sợ lạnh, còn mấy chậu hoa cần giữ ấm khác, Lạc Tĩnh Ngữ sớm đã đem chúng vào nhà.
Anh thích nuôi trồng hoa, tưới nước bón phân, tự tay cắt tỉa bắt sâu, anh thích hoa tươi nở rộ, cảnh sắc xanh mát dạt dào, sau khi gió nhẹ thổi qua sẽ có một hương thơm nhẹ quanh quẩn bên mũi.
Hoặc nói là, anh thích hết thảy cảnh sắc mỹ lệ mà an tĩnh.
Từ nhỏ anh đã sống trong Thế giới không tiếng động, Tĩnh Ngữ - là tên mà ba anh đặt, sinh mệnh mới ra đời còn chưa kịp vui sướng, ba mẹ đã dùng một cái tên để xin lỗi bất đắc dĩ với anh.
Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trên ghế mây, sợi tóc đen nhánh bị gió đêm thổi bay, hoa cỏ bên cạnh lung lay, anh nhìn cảnh thành thị ban đêm lập lòe, xuất thần hồi lâu.
***
Đa số gia đình sáng sớm đều bận rộn, đi làm rồi đi học, nhà của Chiêm Kiệt cũng không ngoại lệ.
Chiêm Khải Uy dây dưa ăn chén hoành thánh, Tần Phỉ trang điểm, Chiêm Kiệt ngồi trong WC, Chiêm Hỉ đã khoác chiếc áo lông, đeo khẩu trang chuẩn bị ra cửa.
Hai ngày qua đi, vợ chồng Chiêm Kiệt và Tần Phỉ đã làm hòa, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, rốt cuộc trong nhà không còn áp lực vờn quanh khắp nơi.
"Anh, chị dâu, em đi làm đây!" Chiêm Hỉ hô lên, chỉ nghe thấy anh trai trong WC lên tiếng, cô mở cửa, vội vàng đi xuống cầu thang.
Sáng sớm tàu điện ngầm đều bận rộn chen chúc, sau khi Chiêm Hỉ ra khỏi toa tàu, chạy chậm ra trạm. Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn mấy tòa nhà cao tầng gần đó, đều là sự lựa chọn khi thuê nhà của cô, nếu ở nơi này thì tốt rồi, mỗi ngày còn có thể ngủ thêm một tiếng.
Khi chờ thang máy ở dưới tòa cao ốc, Chiêm Hỉ gặp phải hai đồng nghiệp nam.
Sau khi Tiểu Ngô chào hỏi cô liền ngây ngô cười cười, không biết còn tưởng rằng hắn có bệnh thần kinh, có điều Chiêm Hỉ hiểu là có chuyện gì, chỉ cúi đầu không nói tiếng nào.
Lâm Nham đứng bên cạnh, vác ba lô máy tính trên vai, tay trái cầm một túi thức ăn sáng, tay phải cầm ly cà phê nóng, thấp giọng hỏi: "Cô ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Chiêm Hỉ trả lời.
"Ừm." Lâm Nham không nói thêm.
Tiểu Ngô nhìn qua nhìn lại, xen vào hỏi: "Tiểu Chiêm, trưa nay phòng chúng ta ra ngoài ăn lẩu, cô đi cùng nhé."
Chiêm Hỉ hầu như không suy nghĩ nói ngay: "Không cần, cảm ơn. Mấy ngày nay tôi rất bận, nghỉ trưa còn phải làm việc."
Tiểu Ngô liếc nhìn Lâm Nham, ngữ điệu là lạ: "Công việc của các cô có thể bận sao?"
Lời này Chiêm Hỉ không thích nghe, toàn bộ phòng HR (Human Resources- nhân sự) đều là phụ nữ, trong mắt của các đồng nghiệp trong phòng khác, các cô tựa hồ như một đám chỉ biết quần áo lả lướt, bàn chuyện thị phi, tính toán sát hạch chấm công, cả ngày đếm tiền thưởng cực vô dụng.
Chiêm Hỉ không tính đáp trả, Lâm Nham nói: "Cuối năm còn phải sát hạch, năm sau phải họp thường niên, HR sao không bận chứ?"
"Đúng nhỉ." Tiểu Ngô rất nhanh phản ứng, "Này Tiểu Chiêm, tiết lộ một chút đi, giải thưởng lớn của họp thường niên năm nay là gì thế?"
Khi đang nói chuyện, thang máy đã đến, ba người theo dòng người đi vào, nhanh chóng đã nhét đầy. Tiểu Ngô không biết đã bị đẩy đi đâu, Chiêm Hỉ mừng rỡ không cần trả lời vấn đề của anh ta, nhưng Lâm Nham vẫn đứng bên cạnh cô, có người đẩy Chiêm Hỉ, anh ta còn duỗi tay chắn lại.
Lâm Nham là người bên bộ phận kỹ thuật, 27 tuổi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vóc dáng rất cao, diện mạo văn nhã, đeo mắt kinh gọng đen, nhìn qua chính là bộ dạng của nhân viên kỹ thuật cao cấp.
Sau ba tháng Chiêm Hỉ vào công ty đã cùng đồng nghiệp tổ chức tiệc gặp mặt,