Thứ hai nhận được nhiệm vụ, thứ tư đưa bảng báo giá cho Văn Cầm, đến thứ sau gọi điện định giá cho Tôn tổng, xem như Chiêm Hỉ bước đầu hoàn thành nhiệm vụ tặng tác phẩm hoa cho người Nhật Bản.
Kế tiếp, chính là giữ liên lạc với đối phương, cho đến khi hoàn thành tác phẩm.
Tôn tổng chọn tác phẩm là bồn "Vận may tới", đối tác tất nhiên là "Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa", bởi vì báo giá thích hợp nhất, chỉ cần 3600.
Chiêm Hỉ giải thích cho Tôn tổng: "Cái này... Là giá đặc biệt có giới hạn, chỉ có một loại này, giá gốc đã là 6000!"
Tôn tổng rất hài lòng, khen hiệu suất làm việc của Chiêm Hỉ rất cao, hoàn toàn giao chuyện này cho cô làm.
Về khoản giá 3600 này, thật ra lúc đầu "Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa" không nhận, Chiêm Hỉ liền đem ảnh chụp màn hình đoạn chat với Cá Cực Lớn gửi qua, đối phương không thể làm gì, chỉ có thể đáp ứng.
Sau khi gửi tiền cọc, cuối cùng Chiêm Hỉ cũng có cơ hội đưa ra một vấn đề với đối phương.
[Bánh Kem Dâu Tây]: Thật ra anh và Cá Lớn không phải một người đúng không?
[Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa]: Thân, tại sao hỏi thế?
[Bánh Kem Dâu Tây]: Cách hai người nói chuyện không giống nhau.
[Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa]: Thân, thật không dám giấu, anh ta là phụ tá của tôi, trình độ văn hóa không cao, đôi khi nói chuyện sẽ không diễn đạt hết ý, mong ngài thông cảm.
Phụ tá có văn hóa không cao à... Thì ra là thế.
Chiêm Hỉ chống cằm nghĩ kỳ lạ, nói như thế, đôi tay xinh đẹp kia, chủ nhân hẳn là "Cá Cực Lớn", là người như thế nào nhỉ? Chàng trai mười mấy, hai mươi tuổi? Sao tay có thể tinh tế đến như vậy chứ!
Thái độ trên mạng của Phương Húc khá tốt, còn trong lòng đã tức đến hộc máu. Đơn hàng này thành công còn buồn bực hơn không thành, nếu người thị trường biết giá này, tuyệt đối sẽ chuốc thù hận, cho nên lửa giận đối với Lạc Tĩnh Ngữ bốc lên.
[Phương Húc]: Cậu đúng là có bệnh! Còn cả Đường vòng quanh co nữa! Mua bán lỗ vốn cũng làm được!
[Cá Cực Lớn]: Không lỗ.
[Phương Húc]: Tôi yêu cầu chia theo 4000! Không tặng thêm vật trang trí!
[Cá Cực Lớn]: Được.
[Phương Húc]: Khách hàng này thật phiền phức, yêu cầu mỗi ngày phải gửi tiến độ chế tác, nói là lo sẽ làm xấu. Cậu báo giá, tôi chẳng muốn đi gửi đâu, đến lúc đó cậu gửi cho người ta đi.
[Cá Cực Lớn]: Được.
Chiêm Hỉ và Phương Húc bàn bạc phương thức giao hàng, Phương Húc nói sẽ dùng chuyển phát nhanh, Chiêm Hỉ lo chuyển phát nhanh lúc đóng gói sẽ làm hư tạo hình của hoa, Phương Húc phải nhiều lần đảm bảo tuyệt đối đóng gói sẽ không xảy ra vấn đề, Chiêm Hỉ mới gửi địa chỉ công ty cho anh ta.
Phương Húc vừa nhìn đã vui vẻ.
[Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa]: Thân, ngài ở Tiền Đường?
[Bánh Kem Dâu Tây]: Đúng vậy.
[Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa]: Trùng hợp vậy! Phòng làm việc của tôi cũng ở Tiền Đường, vậy thì không cần chuyển phát nhanh, đến lúc đó tôi sẽ tìm người giao tận nhà cho ngài, cũng đỡ phải đóng gói.
Chiêm Hỉ cầu còn không được, định trước thứ sáu tuần sau giao hàng.
Phương Húc đưa cho cô một số WeChat, tăng thêm bạn cho cô, nói là tính năng của Tik Tok không đủ, sau này sẽ báo tiến độ mỗi ngày cho cô trên WeChat.
Chiêm Hỉ search một chút, niChiêm Kiệt của đối phương là "Cá Cực Lớn", ảnh đại diện là một con cá voi màu xanh hoạt hình, ID này khiến Chiêm Hỉ bất giác cảm thấy thật kinh hỉ, nhanh chóng gửi lời mời kết bạn, nhưng vẫn không mở giới hạn bạn tốt.
Không bao lâu, đối phương đã đồng ý.
{Bạn đã thêm bạn Cá Cực Lớn thành công, hiện tại có thể bắt đầu tán gẫu}
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Chào anh!
[Cá Cực Lớn]: Chào cô.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Người nói chuyện phiếm với tôi tối hôm đó trên QQ là anh sao?
Lạc Tĩnh Ngữ chần chừ một lúc, trả lời.
[Cá Cực Lớn]: Đúng.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đơn đặt hàng bồn hoa kia của tôi cũng là anh làm sao?
[Cá Cực Lớn]: Đúng.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vậy người giao hàng tận nhà thứ sáu tuần sau cũng là anh sao?
Lạc Tĩnh Ngữ nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, ảnh đại diện của [Bánh Pudding Trứng Gà] là một quả trứng nhỏ hình người. Anh nhớ người này chính là [Trứng Nấu Đường] nhỉ? Có phải cô ấy thực sự thích ăn trứng gà hay không?
[Cá Cực Lớn]: Cô ở Tiền Đường à?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đúng rồi ~ {vui vẻ}
[Cá Cực Lớn]: Hiện tại không thể biết ai giao hàng.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được rồi, phải xem bọn anh sắp xếp thế nào. Xin anh nhất định phải làm tinh xảo giúp chúng tôi một chút, là quà tặng, làm ơn làm ơn, cảm ơn nha!
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Mèo dễ thương.jpg
Ồ... Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ trong lòng, đối phương hẳn là một cô gái trẻ.
***
Kết thúc một tuần làm việc, cuối cùng Chiêm Hỉ cũng được nghênh đón hai ngày nghỉ không cần làm việc.
Cô lặng lẽ cùng La Hân Nhiên hẹn thứ bảy đi xem phòng, tối thứ sáu sẽ giải thích cho Tần Phỉ hôm sau phải đi gặp mặt bạn bè, không thể đưa Uy Uy đến Cung Thiếu Nhi.
Đây là việc sau khi Uy Uy học tiểu học mà Chiêm Hỉ ôm lấy. Cháu trai nhỏ cũng thật vất vả, tuần nào cũng học 6 buổi, từ 9h đến 10h30 sáng, chiều từ 1g30 đến 4g, đi sớm về trễ, còn thời gian nghỉ phải tìm một nơi nghỉ ngơi ăn cơm.
Chiêm Kiệt không thể trông cậy được, đôi lúc Tần Phỉ sẽ tăng ca thứ bảy, Chiêm Hỉ liền xung phong nhận việc đưa đón. Nào ngờ ba tháng tiếp theo, cho dù Tần Phỉ không tăng ca, việc đưa đón cũng bất giác biến thành nghĩa vụ của Chiêm Hỉ.
Sau khi Tần Phỉ nghe xong sắc mặt không tốt lắm, Chiêm Kiệt hỏi: "Hoan Hoan gặp bạn Đại học nào thế? Là Tình Tình hay người họ La?"
Trong ba người bạn cùng phòng, Diêu Dĩnh công tác gần nhà, Triệu Tình Tình cùng La Hân Nhiên đều ở lại Tiền Đường, người kia ở trung tâm học lên nghiên cứu sinh, người còn lại đang làm việc.
"La Hân Nhiên." Chiêm Hỉ trả lời, trong lòng có dự cảm không tốt.
Quả nhiên Chiêm Kiệt liền cau mày: "Sao em còn liên hệ với cô ta? Không phải đã nói em đừng lui tới với cô ta sao? Đây không phải là cô gái đứng đắn, vừa hút thuốc vừa uống rượu, em không sợ bị cô ta dạy hư sao!"
Chiêm Hỉ cúi đầu xuống không hé răng.
"Nếu như bị mẹ biết được, không chỉ mắng em đâu, còn trách cả anh. Em nghe anh đi, khi đi học thì không tính, nhưng đã tốt nghiệp thì ít lui tới đi!" Ngữ khí Chiêm Kiệt nặng nề.
Chiêm Hỉ vẫn không lên tiếng, không thể đồng ý, nhưng cô cũng không muốn phản bác. Trong lòng mẹ già và anh trai, La Hân Nhiên sớm đã bị gắn mác là "không đứng đắn" rồi, giải thích nhiều cũng vô dụng.
Chiêm Kiệt thấy bộ dạng ủ rũ héo úa của em gái, không đành lòng, nói ý vị sâu xa: "Bọn anh cũng vì tốt cho em, người đã lớn như vậy, kết giao bạn bè phải thận trọng, gần mực thì đen, hiểu chưa? Được rồi, được rồi, ngày mai về sớm ăn cơm."
Chiêm Hỉ nhỏ giọng: "Em không về ăn cơm, ăn ở ngoài."
Tần Phỉ nhìn sắc mặt biến đổi của Chiêm Kiệt, xen vào trước khi anh ta mở miệng: "Cô gái nhỏ đôi lúc muốn ăn ngoài một bữa không phải rất bình thường à, anh trai như anh cũng quản hơi nhiều rồi."
Chiêm Kiệt thở dài, không tiếp tục làm khó Chiêm Hỉ, Tần Phỉ cũng vui vẻ tự đắc hớn hở ôm cánh tay của chồng, hỏi: "Này, ngày mai anh có tăng ca không vậy? Đã lâu không dẫn Uy Uy ra ngoài ăn bữa lớn."
Chiêm Hỉ liếc cô ta một cái, lặng lẽ lăn về phòng.
***
Chiều thứ bảy, Chiêm Hỉ gặp La Hân Nhiên ở tàu điện ngầm ở trạm Thanh Tước, bởi vì lúc trước Chiêm Hỉ phải làm thêm, hai lễ Quốc Khánh cũng chưa gặp mặt, lần này gặp được, Chiêm Hỉ thực sự rất vui.
Cô cực kỳ thích La Hân Nhiên, hút thuốc uống rượu thì sao chứ? Làm Bartender thì có làm sao? Đổi bạn trai đến lão làng thì sao? Trên người La Hân Nhiên luôn có một thứ Chiêm Hỉ luôn hướng tới, đó là – Tự do.
Nhưng lần này gặp, hình tượng của La