Có lẽ lúc này Cố Thanh Âm nói chuyện khá uyển chuyển.Từ Lam Chi bọn họ sửng sốt một chút rồi mới hiểu ra lời nói của Cố Thanh Âm có nghĩa là gì.Sắc mặt của Từ Lam Chi lập tức thay đổi, hắn trầm giọng nói: "Ngươi có biết xấu hổ hay không hả?!""Ta không biết xấu hổ a!" Cố Thanh Âm nhìn Từ Lam Chi, nghi hoặc hỏi: "Ta nhớ rõ là ta đã nói rất nhiều lần với Từ đạo hữu rồi mà, ta không biết xấu hổ đó.
Bệnh hay quên của Từ đạo hữu cũng nặng lắm rồi a."Từ Lam Chi nghẹn lời, hắn thật sự là không biết nên trả lời lại Cố Thanh Âm như thế nào.Da mặt của Cố Thanh Âm đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn, Từ Lam Chi thở phì phì quay mặt sang chỗ khác, không hề nhìn về phía Cố Thanh Âm.Cố Thanh Âm xem bộ dáng này của Từ Lam Chi lại cảm thấy có chút buồn cười, nàng cố ý hỏi: "Từ đạo hữu, nếu mà lúc ấy Ma nữ Linh Tê đạt được ý đồ với ngươi, vậy ngươi sẽ làm gì?""Ta sẽ không để nàng đạt được ý nguyện đó." Từ Lam Chi lạnh như băng nói.Cố Thanh Âm khó hiểu, "Nhưng mà lúc ấy ở trong hồ Bách Ẩn, ngươi đều bị......" Cố Thanh Âm nhìn thoáng qua Thẩm Diễn Chỉ, yên lặng mà nuốt xuống lời nói, "Nếu mà lúc ấy ta với Bách Lý đạo hữu đến muộn hơn một chút....!chẳng phải là......"Lời nói còn lại quá là thô tục, Cố Thanh Âm ngại có Thẩm Diễn Chỉ - một người nam tu chưa thấy qua "việc đời" ở đây nên không có nói tiếp.Từ Lam Chi nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cần Cố đạo hữu lo lắng, ta tự có biện pháp để hủy đi cơ thể này."Cố Thanh Âm trợn mắt há hốc mồm, "Cứng! Thật sự là quá cứng!""A! Ai giống ngươi, tham sống sợ chết." Từ Lam Chi nói xong cũng không quên nói móc Cố Thanh Âm.Cố Thanh âm nhíu mày, "Từ đạo hữu, lời nói cũng không thể nói bừa như vậy.
Ngươi nói ngươi muốn tự hủy đi cơ thể của mình, ta cảm thấy thực ngu xuẩn, nhưng ta cũng không nói ra, vì cớ gì ngươi lại muốn châm chọc mỉa mai ta như thế chớ? Ta chẳng qua chỉ là một kẻ thức thời là trang tuấn kiệt thôi mà." ( ý nữ chính là bả là một người biết thời thế, thuận theo thời thế thì vẫn là anh hùng á.)"Ngươi!" Từ Lam Chi bị Cố Thanh Âm chọc cho tức điên, hắn mở miệng phản bác, "Ngươi cho rằng ngươi có thể ở trong tay của nam ma kia lấy được cái gì tốt sao? Đến lúc đó chỉ có tự tìm đến đường chết càng thảm hơn mà thôi.Tuy rằng Cố Thanh Âm cảm thấy Từ Lam Chi nói cũng có lý.
Nhưng nàng chính là loại người tiếc mệnh, muốn nàng tự mình đi tìm chết thì thật sự rất khó."Từ đạo hữu tuy rằng nói có lý đấy, nhưng ta cũng là người của Cực Nhạc Cung.
Đến lúc đó còn không biết là ai "thải bổ" ai đâu!" Cố Thanh Âm chống đầu nhìn Từ Lam Chi nói: "Ngươi không muốn sống là chuyện của ngươi, ta muốn sống!"Từ Lam Chi: "......"Thẩm Diễn Chỉ: "......"Lúc này Từ Lam Chi cũng không còn lời gì để nói.Tuy rằng Thẩm Diễn Chỉ có cùng ý nghĩ với Từ Lam Chi, nhưng hắn biết mình không phải là đối thủ của Cố Thanh Âm, không muốn tự rước lấy nhục.Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.Cố Thanh Âm bỗng cảm thấy nhàm chán, nàng vẫn là không nhịn được, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Diễn Chỉ.
Ngay lúc nàng ngồi xuống, nàng có thể cảm giác được người Thẩm Diễn Chỉ cứng đờ, cơ hồ là trong lúc đó, Thẩm Diễn mới nhớ tới phải dịch người tránh đi.Nhưng mà Cố Thanh Âm lại đè lại đùi của Thẩm Diễn Chỉ.Thẩm Diễn Chỉ tức khắc cũng không dám cử động.Sau khi Từ Lam Chi thấy vậy thì trực tiếp đánh bay đi tay của Cố Thanh Âm.Cố Thanh Âm hô đau, nàng trừng mắt nhìn Từ Lam Chi, bất mãn nói: "Sao ngươi lại đánh ta vậy Từ đạo hữu? Nếu ngươi có gì bất mãn với ta thì có thể xuống xe rời đi mà, sao ngươi lại làm như thế chứ?"Từ Lam Chi nhấp môi không trả lời.Lúc nãy hắn không nghĩ gì mà tự động phản ứng như vậy.Thấy Cố Thanh Âm trừng mắt giận hắn, Từ Lam Chi khụ một tiếng, nói: "Ai, ai bảo ngươi không biết xấu hổ chứ!"Không biết xấu hổ?!Chỉ cách quần ấn vào đùi một cái mà thôi, không biết xấu hổ cái gì chứ!Từ Lam Chi cái tên cẩu nam nhân này, quả nhiên là dạng người dâm giả thấy dâm (là kiểu người đen tối nên lúc nào trong đầu cũng nghĩ ra những thứ đen tối) mà!Cố Thanh Âm tức giận, nàng như là đang trả thù, nhanh chóng dùng tay vỗ vào đùi Từ Lam Chi, đắc ý mà nhìn Từ Lam Chi nói: "Từ đạo hữu, có nhìn thấy không, đây mới gọi là không biết xấu hổ đấy!"Cố Thanh Âm nhìn Từ Lam Chi, không biết vì sao lần này Từ Lam Chi lại không có thẹn quá thành giận mà dỗi nàng.Từ Lam Chi như là tức giận, quay mặt sang chỗ khác, không có nhìn nàng.Cố Thanh Âm cảm thấy không thú vị, lại ngồi vào một bên ở trong xe........Thực mau, bọn họ cũng đã đến thành Phong Vũ.Cố Thanh Âm rất tiếc mạng, tuy rằng không biết trong thành Phong Vũ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng cũng rất nhanh chóng mua đủ hương liệu, chuẩn bị trở về."Cố đạo hữu, chờ một chút." Thẩm Diễn Chỉ nhìn thấy Cố Thanh Âm định rời đi, vội vàng gọi nàng lại.Cố Thanh Âm cảm thấy kỳ quái."Sư huynh của ta đang ở đây, nhưng mà ta không thể nào liên hệ với hắn được, ta có chút lo lắng, chúng ta có thể...."Thẩm Diễn Chỉ còn chưa nói xong, Cố Thanh Âm liền nói: "Chúng ta vẫn nên đi nhanh về tông môn, sau đó báo cáo việc này với tông môn thì tốt hơn."Cố Thanh Âm kiến nghị một cách chân thành.Thẩm Diễn Chỉ lập tức ngẩn người, hắn thật sự không thể tưởng tượng được Cố Thanh Âm sẽ nói như vậy."A!" Vốn dĩ Từ Lam Chi dọc đường đi đều không nói chuyện với Cố Thanh Âm, hắn cười lạnh một tiếng, "Ngươi đúng là tham sống sợ chết.""Đúng vậy!" Cố Thanh Âm không hề xấu hổ mà thừa nhận.Thừa nhận bản thân tham sống sợ chết thì có gì phải xấu hổ?"Nhưng mà ta như vậy cũng không hẳn là tham sống sợ chết?" Cố Thanh Âm suy tư một chút, hỏi Thẩm Diễn Chỉ, "Thẩm đạo hữu, tu vi của sư huynh ngươi như thế nào?""Chu sư huynh Kim đan sơ kỳ." Thẩm Diễn Chỉ trả lời.Cố Thanh Âm