Một bữa cơm, Giang Ngu lại ăn đến không biết mùi vị gì.
Rõ ràng là ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, không khí được Văn Nhược Huyền kéo xuống cũng phi thường nhẹ nhàng sôi nổi, nhưng cô ấy lại cảm thấy có một cổ cảm xúc bị đè nén nói không nên lời.
Cô ấy có thể cảm nhận được Văn Nhược Huyền rất cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Trình Tô Nhiên, cũng có thể cảm nhận được Trình Tô Nhiên ở trước mặt Văn Nhược Huyền tự nhiên thả lỏng, mà bản thân, từ đầu đến cuối đều như người ngoài cuộc.
Cô ấy không có lập trường, không có tư cách quan tâm Nhiên Nhiên.
Đối với Trình Tô Nhiên mà nói, Văn Nhược Huyền là khuê mật là tri kỉ, mà cô ấy chỉ là kim chủ đã từng, một kim chủ ác liệt, tàn nhẫn, cũng chỉ là đối tác thương nghiệp hiện tại.
Giang Ngu bỗng nhiên cảm thấy dường như bản thân đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Có cái gì đó đang từ nơi cô ấy rời đi, giống như nước từ trong bình thủy tinh vỡ vụn chảy đi, xé rách cửa miệng của cô ấy, thần kinh của cô ấy, trái tim của cô ấy, lưu lại một trận so với một trận càng kịch liệt đau đớn hơn....!
Sau khi cơm nước xong, ba người lại hàn huyên trong chốc lát nữa, định ngày chính thức gặp mặt, ký hợp đồng.
"Nhược Huyền, cậu về công ty trước đi, mình tiễn Giang tổng trở về." Lúc chuẩn bị rời đi, Trình Tô Nhiên đi tới bên người Giang Ngu nói.
"Được," Văn Nhược Huyền gật đầu, "Trở về văn phòng thì nhớ ngủ trưa một lát."
"Ừm ừm."
Trình Tô Nhiên nhấp môi cười, nhìn theo nàng rời đi.
Trong phòng rộng rãi lại yên tĩnh.
"Giang tổng....." Trình Tô Nhiên xoay người, mặt mang nụ cười mỉm nhìn Giang Ngu, "Cảm ơn chị đã giao nghiệp vụ cho tôi."
Trong lòng Giang Ngu tràn đầu chờ mong, cho rằng cô sẽ nói với mình lời tư mật gì, nhưng khi nghe thấy một câu kia, phân chờ mong này lại nặng nề ngã trên mặt đất, rơi vỡ dập nát.
"Không phải giao." Cô ấy chịu đựng đau đớn bên trong lồng ngực, miễn cưỡng cười cười.
"Là em cùng nhân viên của em dùng thực lực giành được."
Con mắt Trình Tô Nhiên hơi lượng, tựa hồ như không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ nói như vậy, cường thế đâu? Cao cao tại thượng đâu? Diễn xuất của kim chủ đâu? Đến tột cùng người trước mắt có phải là Giang Ngu mà cô từng biết không, hay là tâm thái của bản thân trước sau vẫn không thay đổi.
Giờ phút này cô lại cảm thấy có chút không quen biết Giang Ngu.
Giống như đã thay đổi, lại giống như chưa từng thay đổi.
"Đi thôi." Giang Ngu cất bước đi về phía trước.
Trình Tô Nhiên theo sau, đi ở bên cạnh, ở trong tiếng tạm biệt của người phục vụ tiến vào thang máy.
Vừa lúc thang máy cũng trống không, trong không gian nhỏ hẹp bịt kín chỉ có hai người, nặng nề lại yên tĩnh, trong không khí tràn ngập hương thơm u lãnh của hoa diên vỹ.
Mùa hương quen thuộc tựa như một cái nút kích hoạt, Trình Tô Nhiên ngửi được càng nhiều tim lại đập càng nhanh....!
"Nhiên Nhiên."
Giang Ngu đột nhiên lên tiếng, Trình Tô Nhiên giật mình một cái, không lên tiếng, chờ cô ấy nói xong.
"Em và Văn tổng ở cùng một chỗ sao?"
"Ừm, chúng tôi hợp thuê một căn hộ." Vốn dĩ không nghĩ trả lời, nhưng xem xét đến việc tới lui hợp tác, nói cho Giang Ngu biết cũng không sao, rốt cuộc cũng không xem như chuyện gì quá riêng tư.
Giang Ngu thong thả mà hít một hơi thật sâu, nỗ lực bảo trì bình tĩnh: "Thuê ở nơi nào vậy?"
Trình Tô Nhiên không nói.
Đây là riêng tư.
Giang Ngu hiểu rõ, thức thời không truy vấn.
Thang máy ngừng lại ở tầng một.
Hai người trước sau đi ra ngoài, tài xế đã ở ngoài cửa lớn chờ sẵn, Giang Ngu đi đến cạnh xe, cũng không có lập tức kéo cửa ra mà là quay đầu liếc mắt nhìn Trình Tô Nhiên một cái.
Môi cô ấy giật giật, muốn nói lại thôi, cuối cũng vẫn là không nói gì cả.
"Giang tổng....."
Ngay lúc Giang Ngu muốn lên xe, Trình Tô Nhiên gọi cô ấy một tiếng, cô ấy sửng sốt, nghi hoặc quay đầu.
"Váy rất đẹp."
Cả buổi chiều, Giang Ngu trôi qua đến mơ màng hồ đồ, trong đầu toàn bộ đều là cảnh tượng buổi trưa, cưỡng ép bản thân đến công ty mở một cuộc họp ngắn, trước khi trời tối trở về nhà.
Cả ngày hôm nay Bạch Lộ đều không có phiền cô ấy.
Ánh mặt trời dần dần nghiêng về phía tây.
Trong nhà vẫn như cũ trống trãi quạnh quẽ, chỉ có dì giúp việc đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Tiểu Chu ở phòng khách quét tước.
Bước chân Giang Ngu nhẹ bẫng mà đi qua, đem bản thân ném trên sô pha, "Bạch Lộ đâu?"
Động tác cầm chổi quét của Tiểu Chu dừng lại, nói: "Cô ấy đẩy rương hành lý đi rồi, nói là trở lại Paris."
Hửm?
Giang Ngu ngạc nhiên, lại hỏi: "Đi khi nào?"
"Chắc khoảng hơn hai giờ chiều nay ạ."
"Em ấy có nói gì không?"
"Không có."
"....."
Giang Ngu lấy điện thoại ra, điểm tiến vào Wechat, trong danh sách đều là những tin nhắn mới nhất chưa đọc, khung chat với Bạch Lộ không biết đã trôi xuống nơi nào, lướt xuống nửa ngày mới tìm được.
Lần gửi tin nhắn mới nhất là hai ngày trước, Bạch Lộ gửi sang một bức ảnh chụp, cô ấy khen một câu đẹp, cũng không thấy trả lời nữa.
Mãi cho đến hiện tại vẫn an an tĩnh tĩnh.
Trước kia Bạch Lộ vô luận đi nơi nào đều phải nói cho cô ấy biết, liên tục gửi tin nhắn đến khi cô ấy không muốn trả lời nữa mới thôi, tháng trước đi Paris cũng gửi cho cô ấy một cái tin nhắn, hiện tại lại vô thanh vô tức mà chạy lấy người, không biết lại nháo tính tình gì.
Tháng 9, 10 là tháng của quý thời trang xuân hè, trong vòng phá lệ bận rộn, nhóm người mẫu là bận nhất, lúc này trở về công tác cũng là chuyện rất bình thường.
Được rồi.
Không phiền cô ấy cũng vừa lúc, được thanh tịnh.
......!
Ăn xong bữa tối, tắm xong, Giang Ngu đem bản thân nhốt ở trong phòng.
Trở lại khu vực an toàn thuộc về chính mình, rốt cuộc cũng có thể dỡ xuống phòng bị vốn có, cô ấy nằm liệt ở trên giường, ngưỡng mặt nhìn trần nhà, ánh đèn ở trên đỉnh đầu quá sáng, so với một màn trên bàn cơm trưa nay còn muốn chói mắt hơn.
Nhiên Nhiên ở trước mặt Văn Nhược Huyền thả lỏng như vậy, tự tại như vậy, giống như một Nhiên Nhiên mà trước nay cô ấy chưa từng quen biết.
Nhưng cô ấy thực sự có quen biết, có hiểu hết một Trình Tô Nhiên chân thực sao?
Trước kia, bị trói buột ở trong quan hệ bao dưỡng, cô ấy có được tuyệt đối quyền uy của kim chủ, Nhiên Nhiên ở trước mặt cô ấy nhỏ yếu, hèn mọn, bị một tờ hiệp ước giấu đi chân thật bản thân mình, cô ấy làm sao có thể thấy được.
Hiện tại, quan hệ bao dưỡng sớm đã giải trừ, cô ấy bắt đầu muốn nhận thức, muốn hiểu biết phần chân thật đó của Trình Tô Nhiên, lại là đã muộn.
Chỉ là nhiều năm như vậy rồi cô ấy trước sau vẫn không quên....!
Nghĩ nghĩ, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại, mí mắt trên dưới của Giang Ngu bắt đầu đánh nhau, chống tay duỗi qua tắt đi đèn lớn, trong phòng tức khắc lâm vào bóng đêm.
Mấy năm nay giấc ngủ của cô ấy đã chậm rãi khôi phục, không cần phải dùng melatonin để điều tiết nữa, cũng sẽ không gặp ác mộng nữa, chỉ cần không ở trong không gian bịt kín tối đen, tình huống vẫn sẽ luôn ổn định.
Đêm dần sâu, mọi thanh âm đều yên tĩnh lại.
"Chị, em có đẹp không?" Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy hoa đứng ở trên thảm cỏ, uyển chuyển nhẹ nhàng mà xoay một vòng, lúm đồng tiền ngọt ngào linh động mê người.
Giang Ngu ngâm ngâm gật đầu cười, tiến lên ôm lấy cô, hôn hôn phiến môi mềm kia, "Nhiên Nhiên là xinh nhất."
Trong lòng ngực là ôn hương mềm mại, nhiệt độ cơ thể cô gái nhỏ nóng bỏng, đôi tay của cô ốm lấy cổ cô ấy, thoáng nhón chân, cũng ở bên môi cô ấy hôn một cái, "Em thích chị."
Lồng ngực Giang Ngu nhộn nhạo, đang muốn nói chuyện, cô gái nhỏ đột nhiên lại đẩy cô ấy ra.
"Nhưng mà chị lại không thích em....."
"?"
"Chị, em không phải chim hoàng yến, em không cần phải nghe lời chị.
Lúc trước chị sợ em yêu chị, hiện tại em đem nó trả lại cho chị."
"Nhiên Nhiên?"
Giang Ngu ngơ ngẩn mà đứng ở chỗ cũ, cô gái nhỏ cách càng ngày càng xa, cô ấy vươn tay, lại chạm không đến, cô ấy muốn đuổi theo, hai chân lại giống như bị đóng đinh tại chỗ, trơ mắt nhìn cô gái nhỏ biến mất ở trước mặt......!
"Nhiên Nhiên!!"
Giang Ngu đột nhiên mở mắt ra, ám nhược ánh đèn ánh vào trong đáy mắt.
Nguyên lai chỉ là một giấc mơ.
Cô ấy thở phì phò, đẩy con thỏ mềm như bông ở trong lồng ngực ra, bò ngồi dựa vào đầu giường, hô hấp dần dần bình phục.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm vô biên.
Trái tim lại giống như bị đào rỗng, một cổ cảm giác mất mát thật lớn nảy lên trong lòng.....!
Bắt đầu từ 5 năm trước khi cùng Trình Tô Nhiên tách ra, liền thường xuyên ở trong đêm khuya tĩnh lặng bị cô tịch trống rỗng nuốt chửng, lúc đầu có thể lựa chọn tình nhân để giải quyết, sau đó bản thân cũng chán ghét, càng ngày càng nghiêm trọng.
Gặp lại bất quá chỉ là hoàn toàn đem ngọn lửa kia đốt cháy bừng lên.
Cô ấy có lẽ.....!
Là thích Nhiên Nhiên rồi.
Yên lặng ngồi hồi lâu, Giang Ngu chống thân thể xuống giường, kéo ngăn tủ ở phía dưới cùng ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp trong suốt.
Cô ấy đem cái hộp đặt ở trên bàn, mở đèn lên.
Trong phòng cũng sáng lên, mô hình tàn khuyết đứng yên ở trong hộp, sàn chữ T, xích đu, cô ấy, sinh động như thật, nhan sắc vẫn như cũ tươi đẹp, chỉ là rốt cuộc vô pháp khôi phục lại bộ dáng như lúc ban đầu.
5 năm này, từ nếm thử chữa lại đến nhiều lần càng thử càng bại, đến cuối cùng hoàn toàn từ bỏ, cô ấy nhận mệnh, đem nó phong ấn ở nơi không nhìn thấy được, miễn cho nhìn vật nhớ người.
Giang Ngu mở hộp trong suốt ra, cẩn thận vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ bộ vị bị quăng ngã hư kia.
[ chị, chị có thích không? ]
[ rất thích.
]
Trước mắt hiện lên khuôn mặt cô gái nhỏ, đôi mắt thanh triệt sạch sẽ, tươi cười minh diễm động lòng người.
Cô ấy nhớ tới điểm điểm tích tích từng thứ một.
Nhiên Nhiên sẽ bởi vì cô ấy cười mà cảm thấy thỏa mãn, sẽ bởi vì trộm hôn được cô ấy mà cảm thấy vui vẻ rất lâu, sẽ bởi vì cô ấy nói thích cô nhất mà thẹn thùng đỏ mặt, sẽ vì giữ gìn cô ấy mà ở trên Weibo cùng người cãi nhau, sẽ vì muốn cho cô ấy cao hứng mà chuẩn bị quà sinh nhật sáng tạo khác người, sẽ vì cứu cô ấy mà nửa đêm một mình tiến vào núi sâu rừng già.....!
Vì muốn lưu tại bên người cô ấy càng lâu mà đem tình yêu của mình chôn