Cả người cô mềm nhũn, xụi lơ nằm trên ghế sofa mặc cho Sở Tư Ảnh đùa bỡn hạ thân.
Đầu óc giống như nổ tung ngàn vạn bông pháo hoa, chỉ có thể gian nan mở miệng: "Tư Ảnh... nhẹ... nhẹ một chút... a... cậu cắn vú tớ... đau... a..."
Giọng nói mềm mại trong veo mang theo nức nở, làm cho anh càng muốn chà đạp gấp bội.
Sở Tư Ảnh một bên ngậm lấy nụ hoa anh đào của cô, tay phải nhéo một cái lên nhũ hoa cỏn lại:
"Em muốn nói, là tôi nên ngậm mút nhẹ nhàng hơn sao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô muốn nói như vậy đúng không?
Tô Hiểu Linh rốt cục mở miệng, thanh âm nức nở:
"Đúng... a.. ưm... cậu ngậm lấy nó... nhẹ nhàng một chút.. hức..."
Lời còn chưa dứt, Sở Tư Ảnh trùng điệp mút lấy đỉnh tiêm nhũ hoa đang dựng thẳng đứng của cô.
Sau đó lại cằm cô lên, một nụ hôn rơi xuống, đầu lưỡi hai người quấn giao, răng môi như ẩn như hiện.
Lúc cô sắp không thở nổi thì Sở Tư Ảnh rốt cục buông cô ra.
Lại không nghĩ rằng, Sở Tư Ảnh đột nhiên tách hai chân của cô ra, cả người anh chen lách tiến vào, trọng tâm hạ thấp.
Hơi thở ấm nóng của anh đến gần huyệt đạo của cô.
Trong lòng Tô Hiểu Linh hiện lên kinh sợ, chẳng lẽ anh muốn... ?
Bỗng một thứ ấm áp nào đó hơi đẩy hai bên cánh hoa đã ướt đẫm của cô ra hai bên, chen vào trong miệng hoa huyệt.
Cảm giác được tiếng nước dinh dính theo đầu lưỡi của anh đang ra vào không ngừng.
Toàn thân Tô Hiểu Linh run lên, không tự chủ được mà vặn vẹo eo.
Cô...
Thật thoải