Lúc này, sắc mặt Huyết Ma lão quỷ biến đổi, biến đến âm trầm đáng sợ.
Hai con mắt của hắn sắc bén vô cùng, tựa như hai lưỡi kiếm, gắt gao khóa chặt lấy hai người thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi.
Nếu như hắn cũng học được Kim Cương Nộ Mục như Trần Nguyên, có lẽ, thân thể Tô Thần và Hiểu Mộng đã bị bắn thủng thành cái sáng từ khi nào không hay.
“Hừ.
Dù ta có trọng thương, thực lực giảm mạnh thì cũng không phải hai tên oắt con các ngươi có thể nhảy nhót trước mặt.” Huyết Ma lão quỷ giận giữ nói ra.
Đối với hắn, đường đường một tôn Tam phẩm Đại tu sĩ, triển lộ ra khí thế không thể nghi ngờ, chẳng những không dọa lui được hai tên tiểu bối Nhị phẩm tầng năm tu vi, ngược lại để đối phương nhìn ra lai lịch, còn xem thấu thực lực của hắn, là một chuyện rất khó chấp nhận.
Cứ mặc cho hắn thực lực không phát huy được thời kỳ toàn thịnh một phần ngàn, hắn chí ít còn có thể có sức vật ngang tay với tôn Nhị phẩm tầng bảy tu sĩ.
Đối phương chỉ là hai cái nhãi ranh, tu vi vừa vặn Nhị phẩm tầng năm, bọn chúng lấy ở đâu ra lá gan?
Nghĩ đến đây, Huyết Ma lão quái lại càng tức giận.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tô Thần càng thêm băng lãnh.
Sát ý trong lúc mơ hồ bao phủ phạm mấy trăm trượng xung quanh đình các giữa hồ.
Nhiệt độ trong lúc bất chợt hạ xuống, sương trắng lờ mờ giăng khắp nơi, nổi bật dưới ánh trăng mờ ảo, lộ da huyền bí mà kỳ dị.
“Tiểu tử sâu kiến.
Chết đi.
Huyết nham chưởng.”
Bàn tay gầy nhom, hom hem, trơ xương và nhăn nheo như một cành cây già cỗi của Huyết Ma lão quái vung ra.
Thể nội linh lực trong thân thể hắn tuôn trào dữ dội như dòng sông lớn, thế không thể cản.
Giữa không trung, một bàn tay đỏ rực, dài, cao đến gần trăm trượng, nặng nề mà nóng bỏng, tựa như hình thành từ nham thạch, cháy hừng hực, chiếu sáng phương viên hai mươi dặm Thanh Liễu hồ.
Trong lúc bất chợt, cỗ uy áp kinh khủng quét ngang, lật tung phần nóc đình các, đánh bay nó đi xa hai dặm có thừa đến một bên hồ khác.
“Tô công tử, cẩn thận.” Hiểu Mộng tiên tử lo lắng thốt lên.
Đồng thời, trong tay nàng không biết từ lúc nào xuất hiện một trương Nhị giai trung đẳng phù phòng ngự, Kim Cương phù.
Linh lực cấp tốc rót vào, phù văn huyền diệu trên tấm phù không ngừng phát sáng, lực lượng bên trong nhanh chóng bành trường.
Thế mà, không đợi Hiểu Mộng kịp thời vung ra Kim Cương phù, Tô Thần một tay kéo lại nàng về phía sau lưng hắn.
Một tay còn lại, hắn mang theo một thanh trường kiếm, thân dài bốn thước ba tấc, bề ngang rộng chừng ba ngón tay, lưỡi kiếm sắc bén sáng quắc, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh buốt dưới ánh trăng sáng tỏ.
Hàn Nguyệt kiếm.
Một thanh chân chính Tam giai Thượng đẳng kiếm pháp khí, mang theo hai thuộc tính băng và âm, giá trị khó bề mà đo đếm nổi với một tên Nhị phẩm tầng năm tu sĩ như Tô Thần.
Chỉ là, Hàn Nguyệt kiếm trên thân chịu thương tổn, phẩm giai chỉ còn lại Nhị giai Thượng đẳng.
Dù là như thế thì Hàn Nguyệt kiếm đối với Tô Thần vẫn là bảo vật vô giá.
Thanh kiếm có thể để hắn phát huy ra kiếm khí sắc bén kinh người, mang theo uy lực vượt xa tu vi hiện thời của hắn.
Điểm trừ duy nhất chỉ là phẩm giai của thanh kiếm có hơi cao so với hắn, mỗi lần phát động công kích đều tiêu hao của hắn lượng linh lực không nhỏ.
Tuy nhiên, ở thời điểm này, Tô Thần nào có thể suy nghĩ nhiều như vậy.
Huyết Mã lão quái vung ra một chưởng, thực lực đã tương đương với Nhị phẩm tầng sáu hậu kỳ, uy lực phải tương đương với năm mươi ngàn sợi Chân khí bạo phát.
Lực lượng này so với hắn phải mạnh hơn nhiều lắm.
Không một chút do dự, Tô Thần cũng chém ra tuyệt chiêu của hắn.
“Khuyết Nguyệt kiếm.”
Thể nội linh lực tuôn trào như dòng lũ, chảy xuôi theo kinh mạch thể nội, ồ ạt rót vào Hàn Nguyệt kiếm trước khi bạo phát thành một đường kiếm khí khổng lồ kéo dài trăm trượng, có hình trăng lưỡi liềm, tỏa ra thứ ánh sáng bạc, soi rọi cả Thanh Liễu hồ tựa như vầng mặt trăng thứ hai.
Kiếm khí và bàn tay đỏ rực va chạm vào nhau, bạo phát vụ nổ khủng khiếp.
Sóng xung kích quét ngang bán kính mấy dặm, nhấc lên sóng lớn gần mười trượng.
Phần mặt nước ngay phía dưới vụ nổ, chịu đến áp lực kinh khủng từ trên không, bị đánh lõm xuống thành mặt một mặt lòng chảo, rộng đến trăm trượng trong thời gian ngăn.
Ngay cả Tô Thần, Hiểu Mộng tiên tử và Huyết Ma lão quái cũng bị dư chấn hất văng về phía sau một đoạn thật xa.
Hiểu Mộng thật vất vả mới tế ra được một chiếc thuyền phi hành pháp khí.
Nàng rót vào linh lực, ổn định lại vị trí, đứng lơ lửng ở độ cao chừng ba trượng bên trên mặt nước.
Lúc này, nàng mới có rảnh rỗi nhìn lại nơi chiến trường.
Cái đình nằm tại giữa hồ, nơi mà trước đó không lâu nàng và Tô Thần còn tâm sự thật vui thì giờ đã bị sóng xung kích oanh tạc, đánh vỡ nát.
Thế chỗ cho nó là những dòng nước cuồn cuộn, xoáy sâu bởi sự biến đổi địa hình đột ngột.
Phía trên cao mười trượng, Tô Thần và Huyết Ma lão quái đứng đối mặt với nhau, khoảng cách giữa hai bên trên dưới một trăm trượng, bầu không khí ngột ngạt vô cùng.— QUẢNG CÁO —
“Tô Thần vậy mà đạp không mà đứng.
Hắn là đang sử dụng bí pháp gì sao?” Hiểu Mộng nói nhỏ, ánh mắt nhìn chăm chú bóng lưng người thanh niên trẻ tuổi.
Ở dưới chân hắn không biết từ khi nào xuất hiện một phiến lá lớn, dài chừng một trượng, màu xanh lục, rất nhạt, gần như trong suốt.
Phiến lá lớn này nâng đỡ bản thân hắn, đặt hắn tại độ cao song song với Huyết Ma lão tổ, kẻ đang ngự trên phi kiếm, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn chằm chằm.
Ở thế giới này, có một quy tắc bất thành văn: chỉ có đạt tới cảnh giới Tam phẩm mới có thể ngự kiếm phi hành, cảnh giới đạt tới Tứ phẩm Thượng nhân mới có năng lực đạp không mà đứng.
Đổi lại là một phương tiểu thế giới bên ngoài hệ thống Ba ngàn thế giới, tu vi chỉ cần đạt đến Nhất phẩm hậu kỳ, tương đương với Trúc cơ trong hệ thống tu Linh tu liền có thể làm được điều này.
Thế nhưng, Minh Nguyệt giới hay bất kỳ thế giới nào trong vô số tiểu thế giới trực thuộc hệ thống Ba ngàn thế giới, Nhất phẩm, Nhị phẩm tu sĩ không thể làm được.
Nguyên do là bởi vì các phương tiểu thế giới này không độc lập mà chịu sự ràng buộc từ một hệ thống Ba ngàn thế giới đồng nhất, liên kết chặt chẽ.
Nói cách khác, áp chế lên các tu sĩ không phải là pháp tắc từ một phương tiểu thế giới mà là ba ngàn cái Đại Thiên thế giới chỉnh thể.
Bởi vậy, ngự kiếm, đạp không hay phá vỡ không gian,...!đòi hỏi các tu vi của các tu sĩ cao hơn nhiều so với một phương thế giới thông thường.
Không thể ngự kiếm, đối với Nhị phẩm tu sĩ khi đối kháng Tam phẩm Đại tu sĩ, tạo ra thiệt thòi rất lớn, mà thiệt thòi lớn nhất chính là về sự linh hoạt và tốc độ.
Tất nhiên, điều đó không phải nói là Nhị phẩm tu sĩ không thể bay.
Hiểu Mộng có thể thôi động phi hành pháp khí, bay lơ lửng giữa không trung trong thời gian dài.
Bất quá, điều khiển phi hành pháp khí đòi hỏi sự tập trung tinh thần tương đối lớn, so với Ngự kiếm phi hành, một trạng thái tự nhiên như người ta đi bộ, thì phải lớn hơn quá nhiều.
Nếu duy trì tình trạng phân tâm như vậy tới đấu pháp, bại trận chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi.
“Chiến.” Tô Thần nghiêm nghị quát lớn.
Cùng lúc, trên người hắn khí thế bạo phát tựa như một trận cuồng phong quét ngang hết thảy, ép cho mặt hồ nhấc lên sóng lớn.
Ba mươi ngàn sợi Chân khí đồng loạt phô diễn sức mạnh kinh thiên địa, khóc quỷ thần.
Bất quá, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
Tô Thần biết, hắn dù mạnh, so với cùng cảnh giới phải mạnh hơn nhiều lắm.
Dẫu vậy, đối phương là tu sĩ thế hệ trước, tuyệt đối không phải là hắn bây giờ có thể cứng đối cứng chống lại.Thế là, hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một viên đan dược màu đen, to bằng hạt nhãn, mùi hơi hơi khét.
Bạo Linh Đan.
Nhị giai đỉnh tiêm đan dược, có tác dụng tăng cường sức mạnh của Nhị phẩm tu sĩ trong thời gian ngăn lên năm phần mười mà không để lại di chứng.
Không chút do dự, Tô Thần nuốt xuống viên Nhị giai Bạo Linh đan.
Ba mươi ngàn sợi Chân khí của hắn cấp tốc vận chuyển, khí thế trên thân lại một lần nữa cất lên cao, đạt tới tình trạng bốn mươi lăm ngàn sợi Chân khí.
Ở nơi xa, Hiểu Mộng nhìn qua khí thế kinh khủng của Tô Thần, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Khí tức thật kinh khủng.
Ta cũng là Nhị phẩm tầng năm, thế nhưng khí tức so với hắn chỉ bằng hai, ba phần mười.”
Cùng lúc, Huyết Ma lão quái chứng kiến khí thế của Tô Thần, ánh mắt trở nên nghiêm túc rất nhiều.
Trước đó, kẻ này chém ra một kiếm đã đầy đủ để hắn kinh ngạc.
Hiện giờ, khí thế của đối phương không ngừng cất cao để cho hắn cảm giác chân chính nguy hiểm.
“Hừ.
Nhãi ranh.
Chết đi.”
Huyết Ma lão quái gầm lên.
Linh lực trong thân thể hắn bùng nổ.
Sau lưng hắn, ba thanh pháp khí trường kiếm sáng rực, kích thước không ngừng nở rộ rồi hóa thành ba chùm sáng, phóng về phía Tô Thần với tốc độ nhanh gấp hàng chục lần tốc độ một viên đạn.
“Đến hay lắm.” Tô Thần hét lên.
Hai tay cấp tốc kết ấn.
Linh khí trong thiên địa điên cuồng bị kéo về phía hắn, hình thành lên một vòng xoáy linh khí khổng lồ.
Một nháy mắt, phía trước hắn đã xuất hiện một đầu Băng phương, cực kỳ tinh tế, từng sợi lông vũ lóng lánh dưới ánh trăng như thật, sải cánh dài tới trăm trượng, chiếc cổ thon dài, ngạo nghễ vươn cao mấy chục trượng, hai con mắt có thần nhìn chằm chằm về phía ba thanh trường kiếm đánh tới.
Tô Thần và Huyết Mã lão quái chiến thành một đoàn.
— QUẢNG CÁO —
Cuộc chiến này kéo dài thời gian trọn vẹn hai khắc đồng hồ (nửa giờ đồng hồ) mới kết thúc.
Một trận chiến này, hai người đánh đến băng thiên liệt địa, càn khôn đảo ngược.
Mỗi một đòn, mỗi một chiêu thức hai kẻ này tung ra đều mang theo sức mạnh tương đương với hàng trăm đầu đạn tên lửa hành trình bùng nổ cùng một lúc.
Và mỗi một hơi thở, hai kẻ giao thủ, ít thì mười, hai mươi chiêu, nhiều thì đến hàng trăm chiêu.
Mặt nước Thanh Liễu hồ hết bị đóng băng đến tận đáy thì lại bị đun