Khôi phục dung nhan kiều mị, khuynh đảo chúng sinh, biểu cảm, cử chỉ và động tác của nữ tử nọ cũng trở nên tự nhiên hơn nhiều.
Nàng thu hồi dáng vẻ đùa cợt lúc trước, nghiêm chỉn ngồi thẳng lưng trước mặt cháu gái mình.
Nàng hỏi: “Hiểu Mộng, nói cho cô cô biết, vì sao ngươi muốn tiếp cận tiểu tử kia? Là Thanh Tiên Lâu muốn ngươi làm như vậy?”
Nghe cô cô nói đến chính sự, Hiểu Mộng trở nên nghiêm túc.
Nàng khẽ gật đầu, đáp: “Là như vậy, cô cô.
Thanh Tiên Lâu để cho Hiểu Mộng thao túng một tên đệ tử thiên tài trẻ tuổi từ một phương thế lực lớn bên trong Đại Càn Vương triều.”
“Thanh Tiên Lâu muốn làm gì?” Cô cô cau mày: “Thanh Tiên Lâu sẽ không phải muốn nhúng tay vào Đại Càn Vương triều tranh đoạt ngai vị lần tiếp theo đi?” Nói đến đây, sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng.
Từ trong ánh mắt của nàng, người tinh ý có thể nhìn ra, nàng mang theo một chút lo lắng khó mà che giấu.
“Có lẽ là vậy đi.” Hiểu Mộng nhún vai nói, bộ dáng không có bao nhiêu để ý.
“Hừ.
Dã tâm của Thanh Tiên Lâu càng ngày lại càng lớn.” Cô cô hừ lạnh, giọng nói mang theo bất mãn: “Những năm gần đây, Thanh Tiên Lâu hành động quả nhiên bành trướng.”
“Đây là chuyện của những lão già kia.
Bọn hắn mưu đồ điều này đã lâu.
Hiểu Mộng không biết rõ bọn hắn chuẩn bị từ khi nào, nhưng Hiểu Mộng có thể rõ ràng, vì điều này, bọn hắn đã bỏ ra thật nhiều thứ.” Hiểu Mộng nhàn nhạt nói.
Cô cô cau mày: “Hiểu Mộng, nếu không, ngươi trước tách ra khỏi chuyện này.
Lần này Đại Càn Vương triều tranh đoạt ngai vị không có đơn giản, lại càng không êm đẹp như bề ngoài ...”
“Cô cô…” Hiểu Mộng ngắt lời: “Người cũng biết, mặc dù Hiểu Mộng có chút tư chất, tại bên trong thế hệ trẻ của Thanh Tiên lâu là có chút địa vị; thế nhưng, chân chính quyền quyết định của Thanh Tiên Lâu là những lão già kia.
Hiểu Mộng đã bị đưa vào chuyện này, bây giờ Hiểu Mộng có muốn thoát ra cũng không có cách.
Cô cô cũng nên biết, những lão già kia cứng nhắc như thế nào.
Thành viên của Thanh Tiên Lâu, hoặc hoàn thành nhiệm vụ, hoặc …”
Nàng không nói tiếp, nhưng ý tứ thì cả hai nữ tử đều hiểu.
Ở loại tổ chức này, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có một con đường để đi.
Địa vị càng cao, nhiệm vụ càng nghiêm trọng, vậy càng khó mà thoát khỏi trói buộc.
Một thoáng im lặng qua đi, không gian dường như ngưng kết, thời gian đọng lại.
Khắp chốn chỉ còn lại tiếng gió heo hút cuốn qua trên bầu trời đêm do những dòng khí xoáy cực mạnh hình thành từ những trận dư ba trong cuộc chiến trước đó không lâu.
Hiểu Mộng đột nhiên lên tiếng: “Cô cô, người nói, lần này Đại Càn Vương triều tranh đoạt vị không đơn giản.
Chuyện này thế nhưng là sao?”
Cô cô hơi trầm ngâm trong chốc lát, đáp: “Tình huống cụ thể, ta không có cách nào nói rõ cho ngươi.
Bất quá, Hiểu Mộng, ngươi phải biết, chuyến tranh vị lần này, Phục Ma tông chắc chắn sẽ nhúng tay vào.
Ý đồ của bọn hắn, cô cô không rõ ràng, nhưng chắc chắn không phải là loại chuyện tốt đẹp gì.
Ngươi bị cuốn vào trong đó, cô cô lo lắng, ngươi chuyến này lành ít dữ nhiều.”
Hiểu Mộng cau mày.
Đôi mắt đẹp của nàng cũng toát ra thần sắc lo lắng.
Chỉ là rất nhanh, hai hàng lông mi tuyệt đẹp, yêu diễm của nàng giãn ra: “Này thì cô cô không cần quá lo lắng, phía sau ta thế nhưng là Thanh Tiên Lâu.
Thanh Tiên Lâu đối với tư chất của Hiểu Mộng tương đối coi trọng, bọn hắn sẽ không để cho Hiểu Mộng hy sinh.”
Cô cô nghe vậy, khẽ lắc đầu, biểu hiện chưa từng bớt lo.
Nàng nói: “Hiểu Mộng, ngươi không hiểu Phục Ma tông có bao nhiêu đáng sợ.
Lực lượng Phục Ma tông trải rộng khắp Nam cảnh Thanh Châu mà ngươi thấy, bất quá chỉ là một phân đà của bọn hắn mà thôi.
Bên trong Phục Ma tông, đừng nói là Tứ phẩm Thượng nhân, cho dù là Ngũ phẩm Chân nhân cũng có không ít.
Chính là ta nghe đồn, dù không xác định chắc chắn lắm, Phục Ma tông còn ẩn chứa Ngũ phẩm hậu kỳ Chân nhân, thực lực hùng mạnh không gì sánh bằng.”
"Vậy thì có lại như thế nào?" Hiểu Mộng đáp lại.
Chỉ là lần này, ngữ điệu của nàng rõ ràng đã bị lay chuyển.
"Cô cô, ta lại không đắc tội bọn hắn, cũng chưa chắc đã có lợi ích xung đột với bọn hắn, Phục Ma tông hẳn không có lý do gì nhằm vào Hiểu Mộng mới đúng."
— QUẢNG CÁO —
Cô cô khẽ lắc đầu: "Hiểu Mộng à, ngươi nghĩ đến mọi chuyện quá mức đơn giản.
Nếu như trên đời này mọi người đều cho rằng, nước sông không phạm nước giếng, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi thì thế giới đã không có nhiều chém giết đến như thế.
Có đôi khi, người là thân bất di kỷ.
Đành rằng ngươi không có đụng chạm đến lợi ích của Phục Ma tông, bọn hắn chưa chắc đã không để mắt đến ngươi." Dừng tạm một lúc, nàng nói: "Huống chi, Vương triều tranh đoạt ngai vị, kẻ thắng cuối cùng chỉ có thể là một người.
Thanh Tiên Lâu nếu như không cùng là địch với Phục Ma tông, vậy ắt hẳn bọn hắn sẽ nhắm tới cùng mục tiêu.
Tới lúc đó, ngươi chắc chắn sẽ rơi vào tầm ngắm của bọn hắn."
"Vì sao?"
"Vì ngươi quá nổi bật." Cô cô không chút do dự đáp lời.
"Luận nhan sắc, cho dù là mấy cái Vương triều xung quanh hợp lại, nhan sắc của Hiểu Mộng ngươi cũng là đứng thứ nhất thứ hai.
Luận tư chất tu hành, Hiểu Mộng ngươi niên kỷ năm nay hai mươi sáu, tu vi đã là Nhị phẩm tầng năm đỉnh phong; nếu như không co bất ngờ gì xảy ra, chỉ cần cho ngươi mười lăm, hai mươi năm nữa, ngươi có thể thành tựu Tam phẩm.
Tư chất tu luyện của ngươi, dù phóng nhãn toàn bộ Thanh Châu đều có thể xem là thiên tài chứ đừng nói khư khư một cái Đại Càn Vương triều cỏn con này.
Luận danh tiếng, ngươi là Thanh Tiên lâu hoa khôi bao nhiêu năm nay, danh tiếng của ngươi so với những cái kia được xưng thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ còn thịnh hơn nhiều, cùng với truyền nhân các tông môn, thế gia đều chẳng kém đi đâu." Nói đến đây, cô cô nhìn Hiểu Mộng, ánh mắt chứa sự lo lắng: "Hiểu Mộng, ngươi nói xem, ngươi một quân cờ dùng tốt như vậy, Phục Ma tông đi đâu tìm? Bất kể ngươi và bọn hắn là địch hay là bạn, bọn hắn đều sẽ tìm đến ngươi.
Vấn đề duy nhất chỉ nằm ở thời gian sớm hay muộn mà thôi."
Hiểu Mộng tiên tử cau mày, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần biểu lộ rõ sự trầm tư.
Cả hai lâm vào trong tĩnh lặng.
Sau một lát, cô cô mới khe khẽ thở dài: “Hiểu Mộng, hai mươi năm trước, cha ngươi đi, để lại ngươi một đứa con gái duy nhất.
Liễu Yên ta cũng chỉ còn duy nhất ngươi người cháu gái này là người thân.
Ta thật không hy vọng ngươi xảy ra chuyện.
Nếu như không phải mấy tháng nay ta phải điều trị thương thế, ta cũng không có trễ như vậy mới tới tìm ngươi.”
Hiểu Mộng bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô cô, chuyện đã đến nước này, chính là Hiểu Mộng cũng không có cách nào.
Bây giờ nghĩ muốn rút một chân ra là không thể nào.
Hiểu Mộng không có cách mà Thanh Tiên Lâu chắc chắn cũng không cho phép điều này.” Ngừng tạm, nàng có chút do dự, nói tiếp: “Cô cô, chưa biết chừng, ấy là do người quá lo lắng, tình thế chưa chắc đã bết bát đến như vậy.
Có thể… Phục Ma tông chưa biết chừng lại không động đến ta đây? Tất cả vẫn chỉ là suy đoán của người.”
Nói ra lời này, chính bản thân Hiểu Mộng cũng không quá tin tưởng.
Nàng bất quả chỉ là muốn trấn an một chút Liễu Yên mà thôi.
Cô cô của nàng ngày hôm nay vừa mới đuổi tới Càn Nguyên thành.
Nàng không muốn Liễu Yên lo nghĩ nhiều đến như vậy.
“Không động đến ngươi? Hừ.” Liễu Yên khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Ta ngụp lặn tại cái Phục Ma tông này đã có năm mươi năm có thừa, ta lại như thế nào không hiểu cách làm việc của bọn hắn.” Nói đến đây, nàng dường như lâm vào trong hồi ức, ánh mắt trở nên thâm thúy, lờ mờ ẩn chứa trong đó sự bất mãn và sát ý: “Sáu mươi năm trước, ta nếu như không có phạm sai lầm đáng chết kia thì làm sao lại rơi vào Phục Ma tông khống chế.
Phục Ma tông nếu như dễ sống, hai mươi năm trước, ta lại như thế nào đưa ngươi đến chỗ bằng hữu của ta tại Thanh Tiên Lâu? Ta chẳng phải là cũng e ngại bọn chúng thông qua ta tới khống chế ngươi?”
Nói đến đây, Liễu Yên nhìn về phía Hiểu Mộng, nói ra: “Chỉ là, thật không hiểu nổi, lão bà kia nghĩ cái gì, đẩy ngươi lên vị trí hoa khôi này? Này chẳng phải đưa ngươi lên nơi đầu sóng ngọn gió?”
Nhấc lên điều này, Hiểu Mộng cũng chỉ khẽ lắc đầu cười, cũng chưa từng có lời oán trách: “Cô cô không nên trách Dung bà bà.
Thời gian hai mươi năm Hiểu Mộng ở Thanh Tiên Lâu, Dung bà bà đối với ta rất tốt.
Bà bà vẫn luôn một mực che chở cho ta.
Nếu như không có bà bà, thời gian này ta có lẽ không thuận lợi đến như vậy.
Về phần hoa khôi… “Nàng hơi chậm lại, ánh mắt trở nên lăng lệ, sắc bén: “Cô cô hản phải biết, Thanh Tiên Lâu là nơi nào.
Dung bà bà mặc dù che chở cho ta, thế nhưng bà bà chỉ có Tam phẩm tu vi, quyền nói chuyện trong Thanh Tiên Lâu không có lớn như vậy.
Ta muốn tranh thủ đến tư nguyên, muốn tiền đồ tương lai phát triển, muốn nhanh chóng mạnh lên, vậy chính ta phải tự mình tranh thủ lấy.
Vị trí hoa khôi này là cách nhanh nhất để đạt được điều đó.”
“Ngươi quá nóng vội.” Liễu Yên lắc đầu: “Chuyện năm đó, ngươi vẫn không quên được.”
“Thù giết cha lại có thể như thế nào quên?”
“Chuyện năm đó không có đơn giản như ngươi nghĩ.
Mẹ của ngươi năm đó càng là không có lựa chọn nào khác, nàng rất yêu cha ngươi.” Câu đầu tiên, Liễu Yên nói rất nặng nề.
Cho đến câu thứ hai, thanh âm của nàng nhỏ đi rất nhiều, gần như không thoát ra khỏi cuống họng.
Thay vi nói cho Hiểu Mộng, nàng càng giống như là tự nói cho chính mình nghe hơn.
— QUẢNG CÁO —
Tựa như không muốn tiếp tục đề tài này, Liễu Yên đột nhiên đổi giọng, hướng Hiểu Mộng hỏi: “Đúng.
Nếu Thanh Tiên Lâu đã muốn chọn một tên thiên kiêu tuấn kiệt tới khống chế, vì sao bọn hắn lại chọn tiểu tử vừa rồi? Theo ta thấy, hắn mặc dù tu vi không kém, chiến lực nghịch thiên, thế nhưng hắn còn quá trẻ, thực lực chân chính đặt tại trước mặt tu sĩ thế hệ trước lại không đáng nhắc tới.
Càng quan trọng, ta nhìn hắn không giống con cháu thế gia, càng không phải tông môn nào trọng điểm bồi dưỡng chân truyền.
Thao túng hắn thì lại có tác dụng gì?”
Hiểu Mộng khẽ lắc đầu, đáp: “Không phải Thanh Tiên Lâu lựa chọn hắn ta mà là Hiểu Mộng lựa