Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 33 : Thất bại
"Tôi tương đối thích thế giới chỉ có hai người"
**************************
Ánh đèn trong tầng hầm cũng không được sáng lắm.
Dưới ánh đèn tầm mắt Thẩm Thanh Thành vô tình chạm phải ánh nhìn của Lục Bích, đôi mày kiếm của nam nhân nghiêm nghị mà cau lại, đôi mắt thâm trầm rũ xuốnh nhìn cậu.
Thẩm Thanh Thành nghi hoặc hỏi, "Sao vậy?" Cậu khẽ nhúc nhích bàn tay bị nam nhân bọc lấy toàn bộ.
Tuy nhiên sau khi nghe cậu hỏi nam nhân lại thu hồi tất cả xúc cảm trên mặt, hắn lùi lại một bước buông tay cậu ra, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Thẩm Thanh Thành xác nhận, "Thật sao?"
Lục Bích: "Xem thông báo."
Thẩm Thanh Thành: "A."
Cậu ấn mở thông báo của hệ thống, chỉ thấy trên hệ thống viết:
【 Xin chúc mừng người chơi Cao Sơn Cô Nguyệt phá giải nhiệm vụ ẩn phát hiện chuyện xưa chi nhánh —— quỷ ảnh không mặt 】
【 Đánh giá chi nhánh: Hoàn mỹ 】
【 Đạt được khen thưởng: 50 điểm sinh tồn 】
【 Người chơi Cao Sơn Cô Nguyệt tiến độ giải ra chuyện xưa chủ tuyến thấp hơn 60%, nhiệm vụ thất bại 】
【 Thời gian màn chơi còn lại là 11 ngày 13 giờ, thỉnh người chơi nghiêm túc cố gắng, nỗ lực sinh tồn 】
Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu hỏi: "Nhiệm vụ thất bại sẽ thế nào?"
Lục Bích: "Chết."
Tuy nói cậu không thích Hà Vị cùng Cao Thư Lâm, nhưng hai người liền như vậy chết đi Thẩm Thanh Thành cũng không có cảm xúc vui vẻ gì, đại loại chính là tâm tình có chút phức tạp.
Thật ra chỉ cần Hà Vị cùng Cao Thư Lâm bình tĩnh đôi chút suy nghĩ kỹ càng liền biết câu chuyện chủ tuyến màn này không thể chỉ đơn giản như vậy.
Tên màn chơi là, 《Gương mặt giả vũ hội》, gương mặt giả đến bây giờ vẫn chưa biết là thứ gì, tác dụng của mặt nạ cũng không biết rõ, sao có thể kết thúc dễ dàng như vậy.
Lục Bích như đọc được suy nghĩ của cậu, "Cấp độ phó bản càng cao câu chuyện chủ tuyến càng đơn giản."
Thẩm Thanh Thành: "Bọn họ nghĩ những NPC kỳ quái kia chỉ chất xúc tác câu chuyện thôi à?"
Lục Bích: "Phải."
Cho nên tẩy não đám người chơi kia có lợi ích gì? Vẫn nên có một cái đầu thông minh thì tốt hơn, cái này thật khiến người ta thổn thức.
Vị trí hai người Hà Vị biến mất rơi xuống mấy trang nhật ký, Thẩm Thanh Thành khom lưng nhặt chúng lên.
Giữa trưa hôm nay, bởi vì muốn nhìn một chút phản ứng của NPC đối với sự mất tích của hai người chơi, Thẩm Thanh Thành vẫn nhớ biểu hiệnn của bé gái kia trước cái chết của Ngụy Thiêm, vì vậy cậu cùng Lục Bích cố ý trở về đại sảnh trước giờ cơm trưa.
Trực giác nói với cậu lần này hẳn sẽ thu được manh mối quan trọng.
Tình hình trong đại sảnh không tốt lắm, sau khi nhìn thấy thông báo của hệ thống, đám người chơi này làm sao còn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Bọn họ đã bị đôi cẩu nam nữ kia lừa gạt!
Hai tên đó nói chuyện rất có đạo lý, mọi người đồng tâm hiệp lực giải ra câu chuyện chủ tuyến sau đó cùng nhau thông quan, cái này nghĩa là mọi người cùng nhau cố gắng thu thập từng manh mối nhỏ, sau đó hợp lại liền giải ra được câu chuyện của màn chơi.
Kết quả trong lúc bọn họ cực khổ thu thập manh mối, đôi cẩu nam nữ kia lại ném đi bọn họ lén lút một mình đệ trình nhiệm vụ!
Trong đại sảnh vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ:
"Má nó, con đàn bà chết tiệt! Lão tử mạo hiểm mạng sống thu thập manh mối đưa ả, kết quả thế nào, thì ra ả ta vốn dĩ ban đầu đã sớm vừa mắt tên Hà Vị kia!"
"Ý của anh là gì? Cô ta cũng trêu chọc anh à?"
Hai nam người chơi nhìn nhau, bất giác cả hai đều hiểu ra vấn đề. .
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai có thể nghĩ đến, cái tên Hà Vị bề ngoài ôn nhu hòa nhã luôn tươi cười với mọi người, cư nhiên lại là một tên tiểu nhân, haizzz, nhìn lầm rồi."
"Biết thế ngay từ đầu lão tử chọn phương thức sống tới cuối màn, chỉ cần cẩn thận không vi phạm lời NPC nói, chờ qua 15 ngày liền thuận lợi thông quan phó bản, đâu cần phải cực nhọc thu thập nhiều manh mối cho bọn họ như vậy!"
"Nói lại, các người có ai biết suy luận không?"
Đại sảnh lập tức yên tĩnh lại, 9 người chơi còn lại hai mắt nhìn nhau, không ai trả lời.
Xem ra hành động mấy ngày nay của Hà Vị cùng Cao Thư Lâm cũng không phải hoàn toàn là chuyện tốt, ít nhất đám người còn có người chỉ dẫn hành động, bây giờ bọn họ biến mất đám người chơi này liền như rắn mất đầu? Thẩm Thanh Thành từ bên ngoài đi vào nghĩ thầm.
"Thẩm Mỹ Nhân!"
Thẩm Thanh Thành đột nhiên bị gọi tên không kịp phòng ngừa, mờ mịt mà nhìn chằm chằm Hồng Cương Liệt đi tới, "Có việc?"
Hồng Cương Liệt cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Cậu cùng Lục Bích không gia nhập nhóm chúng tôi có phải bởi vì sớm thấy rõ bộ mặt thật của bọn chúng?"
"Không phải như vậy, chỉ là tôi tương đối thích thế giới chỉ có hai người." Biểu tình cậu vô cùng thành khẩn, không chú ý đến biểu tình Lục Bích bên cạnh hình như muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn chỉ nhìn cậu sau đó vẫn không nói gì.
Hai tên gay chết tiệt! Hồng Cương Liệt trong lòng thầm mắng một tiếng.
Hắn ta chịu đựng ghê tởm trong lòng, "Các người hẳn biết suy luận đi? Chúng ta hợp tác, cậu cùng Lục Bích phụ trách phân tích, chúng ta đem manh mối thu thập được nói cho hai người, các người thấy thế nào?"
Quyết định này của hắn ta vốn không cùng người chơi khác trong nhóm thương lượng trước, có một số người chơi cũng có chút hiểu biết, nhưng vấn đề phân tích cũng chẳng ra gì nên không lên tiếng phản bác.
Thẩm Thanh Thành: "Không cần."
Hồng Cương Liệt nhíu chặt mày, "Cậu cự tuyệt tôi?"
Thẩm Thanh Thành lấy ra nhật ký Hà Vị lưu lại giao cho hắn ta, "Không cần phí sức lực, phương thức thông quan của tôi cùng Lục Bích khác với các người."
Hồng Cương Liệt vẫy tay, "Tôi thoạt nhìn giống kẻ dễ bị lừa lắm à? Khác nhau vậy các người thu thập manh mối làm cái gì, đừng nghĩ phủ nhận, ngày hôm qua tôi đã thấy hai người đi ra từ căn phòng trò chơi rồi!"
Hai người lại định lấy lý do này để lừa tôi nữa à.
Cậu đem lý do lúc nãy nói với Hà Vị nói lại một lần nữa, biểu tình lúc này của Hồng Cương Liệt trông không khác gì ăn phải phân, một lời khó nói.
"Ahhh! Tức chết ta! Tức chết ta!"
Cuộc đối thoại hai bên bị gián đoạn, tiếng hét chói tai của bé gái mặc váy ngũ sắc vang lên, khuôn mặt nổi giận đùng đùng mà đi tới.
Nam nhân cao lớn râu quai nón Đại Hùng vẫn như cũ trầm mặc đi theo phía sau con bé, bé gai dùng cặp mắt nguy hiểm đảo qua từng người chơi:
"Mười một tên! Chỉ còn mười một tên!"
Sau khi đếm xong số người chơi còn sót lại, con bé cúi đầu cắn cắn đầu ngón tay, lẩm nhẩm mà nói, "Chỉ còn mười một tê , không thể chết tiếp, không thể chết tiếp......"
"Đã chết sẽ không đủ nữa, Đồ ca ca sẽ tức giận, Đồ ca ca sẽ tức giận......"
Con bé đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử hai mắt xanh sẫm nhìn chòng chọc đám người, "Các ngươi! Buổi chiều! Tất cả đều đi hoạt động cho ta! Đi hoạt động!"
"Hai ngày sau chính là vũ hội, tất cả đều phải có mặt! Đều phải có mặt!"
Hồng Cương Liệt không sợ con bé này, nếu không phải tên tiện nhân Hà Vị kia luôn cản, hắn ta sớm đã muốn đem con bé này bắt lại tra hỏi.
Hắn ta tiến