Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 34 : Da người
"Anh nói xem chúng ta lúc này có giống như đang lén lút vụng trộm không?"
***************************
Lục Bích: "Đồ cổ bằng gỗ đào?"
Thẩm Thanh Thành: "Đúng đúng đúng! Đồ cổ làm từ gỗ đào càng tốt!"
Lục Bích không quan tâm nguồn gốc gia cụ trong không gian của mình được làm bằng loại gỗ gì, đại khái chỉ cần thuận mắt liền trực tiếp mua.
Hơn nữa gia cụ cũng không thay đổi thường xuyên, hắn không quá coi trọng việc này, vật dụng hiện tại đều được mua vào lần đầu tiên dạo chơi thương thành.
Thế nhưng hắn nhớ rõ thương thành loại hình sinh hoạt có một gia cụ làm bằng gỗ đào, là một cái giường lớn khắc hoa.
Lục Bích dời đi tầm mắt không tiếp tục nhìn Thẩm Mỹ Nhân, "Không có."
"Không lấy không của anh, anh góp vật liệu tôi góp công sức, hai người chúng ta mỗi người một nửa thế nào? Cùng dùng chung tôi nha!" Thẩm Thanh Thành tiếp tục ra sức thuyết phục.
Cậu vốn được mệnh danh là Thẩm thiên sư đó, mọi thứ đều tinh thông.
Lục Bích: "Không có."
"Haizz, thế thì thật là quá đáng tiếc," cậu vừa nói vừa liếc trộm sắc mặt nam nhân, thấy nam nhân không dao động, "Tôi vốn đang muốn trở về khắc một món đồ đầu tiên dành tặng cho Lục đại ca."
Ánh mắt Lục Bích lóe lên, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thẩm Thanh Thành đã chết tâm hoàn toàn, không có thì thôi vậy, dù sao cậu mới vừa đổi gia cụ mới nên chưa có tiền đổi giường gỗ, chờ có điểm sinh tồn rồi sẽ đổi cũng không muộn!
Cậu lần nữa cất giọng, lần này vừa khắc vừa hát, "Dưỡng heo, dưỡng heo, heo vừa mập lại vừa béo ~ lột da, nướng thịt, da làm y phục mới ~"
Cậu vui vẻ ngâm nga bài hát quỷ dị mà bé gái vẫn hay hát, thế nhưng thanh âm lại dễ nghe hơn rất nhiều, không nghe kỹ lời bài hát, liền giống như có người cất giọng làm nũng.
Đám người chơi trong sân bao gồm cả Lục Bích đều mang biểu tình một lời khó nói, thái dương Lục Bích giựt giựt vài cái, cạn lời với cậu.
Cậu hát cái gì không hát lại hát cái bài chết tiệt này? Đám người chơi tức giận nhưng không dám nói gì, ngay từ đầu chính đối phương là người biết được sự thật về "Heo sữa nướng", không chừng chính là hàng đại lão đang ẩn nấp, bọn họ sao dám đắc tội?
Thời gian nguyên buổi chiều Thẩm Thanh Thành đều bị bắt ở lại sân tập, lâu lâu cậu sẽ đứng dậy nhảy nhót vài cái làm nóng người, còn lại Lục Bích một là ngồi tại chỗ hoặc sẽ đi tìm hai thanh xà kép luyện tập thể lực.
Khối gỗ trong tay Thẩm Thanh Thành dần dần thành hình kiếm gỗ đào, phủi đi những mảnh gỗ vụn, hai mặt trên tiểu kiếm điêu khắc hai phù văn khác nhau, nhìn vô cùng tinh xảo, trên tay cầm còn khắc hai Thái Cực Đồ.
Trên mặt cậu hiện lên ý cười, ngẩng đầu đi kêu nam nhân đang luyện thể lực, "Lục Bích tôi đã làm xong rồi! Âyy!"
Cậu dùng tiểu kiếm cắt một đường trên đầu ngón tay, biểu tình đắc ý vênh váo.
Máu tươi như giọt huyết châu nhỏ từng giọt lên thân tiểu kiếm, Thẩm Thanh Thành đau lòng đến không sao tả hết, máu của cậu quý giá lắm đó!
Tiện tay đưa vết thương ấn vào thân tiểu kiếm cầm máu, cậu giơ lên tiểu kiếm trong tay hướng phía nam nhân đang đến gần cười nói: "Tôi làm tốt không!"
Bởi vì hoạt động cơ thể nên Lục Bích cởi áo khoác lông, lúc này trên người chỉ mặc kiện áo sam mỏng màu đen, từng đợt khí nóng bốc lên từ người hắn, hắn xoa mồ hôi trên trán, "Bị thương?"
Thẩm Thanh Thành không thèm để ý nói: "Không sao cả, chỉ là một vết thương nhỏ."
Lục Bích ngạc nhiên, trong trí nhớ của hắn là hình ảnh đối phương sẽ ra vẻ đáng thương hề hề mà giơ đầu ngón tay hướng hắn kêu đau, sau đó nhân cơ hội kêu hắn thổi nhẹ vài cái.
Lần này lại an phận như vậy?
Vì việc này hắn nhìn kỹ vào Thẩm Mỹ Nhân hơn.
Thẩm Thanh Thành lại nghĩ là Lục Bích đang chăm chú nhìn thành phẩm trong tay cậu, thấy đầu ngón tay không chảy máu nữa liền đem tiểu kiếm lấy ra.
Tiểu kiếm có màu vàng nhạt, ngoại trừ kết cấu đặc biệt thân kiếm còn được chạm khắc nhiều hoa văn kỳ lạ, không phải chỉ đơn giản tùy tiện khắc bậy lộn xộn, quả thật đây là một tiểu kiếm được chạm khắc tinh xảo.
Thẩm Thanh Thành: "Thế nào, đẹp không."
Lục Bích: "Có."
Thẩm Thanh Thành: "Vậy cho anh."
Lục Bích chần chờ hai giây, trong lòng hắn biết rõ Thẩm Mỹ Nhân sẽ không dễ dàng từ bỏ khi chưa đạt mục đích, hắn mặc vào áo khoác lông, tùy tay cầm tiểu kiếm cất vào túi áo.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thành hài lòng, máu cậu đổ ra vì tiểu kiếm này ít nhất cũng không lãng phí.
Quan sát xung quanh người chơi phần lớn đều đã thấm mệt đang bắt đầu ngồi nghỉ , Thẩm Thanh Thành: "Động vật còn biết cách chăn nuôi khoa học, chế độ ăn uống hợp lý kết hợp với tập luyện thể thao, chậc chậc chậc."
Lục Bích quét mắt nhìn đám người chơi ngồi rải rác trong sân, bình tĩnh nói, "Con người đều có bản tính, đối với bọn họ nghỉ ngơi ở đây an toàn hơn nhiều so với việc buổi tối một mình ở trong phòng."
Sự thật chính là như vậy, nghỉ ngơi trong phòng khả năng cao sẽ gặp phải quỷ ảnh không mặt mất nhân tính rồi bị hạ sát, còn ở sân vận động cho đến bây giờ vẫn chưa thấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Cho nên người chơi ở sân vận động bất tri bất giác thả lỏng cơ thể, không phòng bị xung quanh.
Thẩm Thanh Thành cũng đang tự suy ngẫm, "Tôi cũng thư giãn đây." Tiểu kiếm này chính là chứng cứ tôi cũng rất sợ. ( ̄^ ̄)
Lục Bích lại nói: "Cậu cùng bọn họ không giống nhau, mấy thứ quỷ quái này đối với cậu không tính là nguy hiểm."
"Nói cũng đúng, tôi vốn dĩ có Lục đại ca mà, bọn họ lại không có!" Cậu thuận miệng nói một câu nịnh bợ.
Lục Bích lại đau đầu.
Mùa đông trời tối sớm, ánh mặt trời dần dần ảm đạm, thời gian đã gần đến đêm.
Đám người hầu canh giữ đã lục đục bỏ đi, cho thấy thời gian vận động đã kết thúc.
Thẩm Thanh Thành nhìn theo hướng bọn người hầu biến mất, chọt chọt cánh tay người bên cạnh, "Bọn họ có phải là đi chuẩn bị cơm chiều không?"
Lục Bích: "Có lẽ vậy."
Thẩm Thanh Thành: "Chúng ta đi theo xem sao?" Cậu rất muốn nhìn xem những đồ ăn kia rốt cuộc được làm bằng cách nào.
Hai người không xa không gần mà theo sau đám người hầu.
Đích đến của đám người hầu hình như là phòng bếp, bọn chúng sau khi rời khỏi sân vận động sau liền lập tức hướng phòng bếp đi tới, nhưng Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích đều hiểu rõ, phòng bếp chỉ là một cái vỏ rỗng.
Đám người hầu phía trước đã đi đến chỗ ngoặt, hai người đẩy nhanh tốc độ, lại bị hình ảnh sau đó làm kinh sợ.
Bọn người hầu không thấy nữa.
Chỉ có vài giây ngắn ngủi không thể đủ cho đám người này hoàn toàn biến mất trong tầm mắt bọn họ được, thế nhưng bọn chúng xác thực đã biến mất.
Ở đằng xa có một cánh cửa nhỏ, một đôi chân mang vớ trắng và giày đen lộ ra ngoài cánh cửa, lúc này đôi chân đó bị kéo lê vào trong căn nhà nhỏ đó rồi khuất hẳn sau cánh xửa.
Đôi chân nhìn đã khô quắt, tựa hồ