"Cedric, anh có muốn về nhà không?"
***
Harry lồm cồm bò dậy.
Nhục nhã, cảm giác nhục nhã gấp mười lần so với trong quá khứ này khiến toàn thân cậu run lên.
Không phải cậu chưa từng bị Dursley và đám bạn nó bắt nạt bao giờ.
Nhưng lần này thì khác.
Cedric đang ở ngay bên cạnh.
Sự sỉ nhục khi bị người khác nhìn thấy khác hẳn với cái cảm giác khi không có ai biết chuyện.
Mỗi một đốt xương trên người đều đang rất đau.
Cậu đưa tay chùi khoé miệng, lau đi một đống bùn đất và vết máu.
Môi cậu cũng sắp rách ra rồi.
Cậu cúi gằm mặt, hai bàn tay sờ soạng mò mẫm khắp nơi trên mặt đất, tỏ vẻ tìm kiếm mắt kính nhưng thực ra là đang trốn tránh việc đối mặt với Cedric.
Cậu không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Cedric hiện giờ.
Người Cedric nên nhớ rõ phải là tình địch của anh trong buổi vũ hội ấy.
Nhớ rõ cậu con trai trong huyền thoại cùng anh cạnh tranh sự chú ý của Cho Chang.
Nhớ rõ cái người thành công bắt được quả trứng vàng, thành công giải thoát Ron từ tay người cá.
Nhớ rõ tầm thủ phân tranh cao thấp với anh trong những trận Quidditch - Harry Potter.
Chứ không phải một cậu nhóc quần áo tả tơi, đánh nhau thất bại, đến cả mắt kính của mình cũng tìm không thấy, mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng - Harry đáng thương.
Một mặt cuộc sống mà ngay cả Hermione và Ron cũng không biết đến này hiện giờ bại lộ hoàn toàn, phô bày trước mặt người đã từng là đối thủ của cậu trên nhiều phương diện đây.
Cậu rất muốn đứng lên, đeo kính vào, thoải mái vẫy vẫy tay với Cedric, nở một nụ cười thật bất cần: "Không sao hết.
Chuyện nhỏ mà thôi." Nhưng cậu làm không được.
Những giọt nước mắt uất nghẹn gần như muốn trào ra.
Cậu cắn môi thật chặt.
Mãi cho đến khi Cedric quỳ xuống trước mặt, khàn giọng nói đầy đau đớn: "Anh xin lỗi, Harry.
Xin lỗi em." Từ góc nhìn của Harry, chỉ có thể thấy được đôi tay đang run rẩy của Cedric: "Xin lỗi em, anh không làm được gì cho em cả."
Cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt, Harry cắn chặt hai hàm răng đang run lên: "Không sao đâu ạ." Một chút cũng chẳng thoải mái, lại càng không sáng sủa.
Giọng cậu chất chứa đầy bất lực mà lại nhẹ tựa bâng quơ: "Anh muốn cười thì hãy cứ cười đi."
"Anh sẽ không cười em đâu mà." Cedric nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ quá nhiều.
Tụi nó không đáng.
Đây chỉ là..." Anh đột nhiên thốt lên: "Tâm lý đám đông?"
"Tâm lý đám đông?"
"Là cái mà, theo sách viết, khi có nhiều người cấu thành một nhóm, họ dần dần tạo ra một điểm trung tâm.
Hành vi và suy nghĩ của những người ở trung tâm này từ từ lan ra cho toàn bộ tập thể..." Cedric vắt hết óc nghĩ lời giải thích: "Sau đó, bọn họ sẽ càng ngày càng quá đáng."
"Vậy có nghĩa Dudley là một thằng đần nên nó đồng hóa cho đám bạn ngu ngốc hơn giống nó?" Harry căm giận nói.
Cedric nhịn được không cong khoé miệng nhưng đôi mắt anh lại hấp háy: "Chính thế." Giọng anh nghe thật chín chắn: "Cho nên không sao cả.
Đừng để trong lòng."
Harry chớp chớp mắt.
Những lời Cedric nói không khiến cậu cảm thấy được an ủi nhiều lắm.
Cậu chỉ là hơi xấu hổ mà thôi.
Khi bị đánh còn cần một người bạn cùng trường chỉ lớn hơn mình ba tuổi đến dỗ dành như một đứa con nít vậy.
Mà ngồi dưới đất tiếp tục ủ rũ nom càng kì cục hơn.
Cedric đúng lúc vươn tay ra cứu cánh kịp thời: "Anh thấy mắt kính của em rồi." Anh nhẹ nhàng nói: "Ở đằng kia.
Chúng ta qua đó nhặt đi."
Harry đứng dậy, đá văng đôi giày rách bươm dưới chân mình.
Thứ này đã hoàn toàn nứt thành hai nửa, căn bản không thể tiếp tục mang được nữa.
Cedric nhìn cậu đầy chua xót, thẳng thắn nói: "Anh chưa từng nghĩ đến nhà em lại tệ hại thế này.
Ý anh là, ở trường thoạt trông em cũng như bao bạn khác."
Lòng Harry chùng xuống.
Cậu nhìn Cedric, nỗ lực để trông không quá buồn cười, lắp bắp nói: "Em hi vọng anh đừng để ý lắm.
Đây chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của em mà thôi.
Em cũng có nhiều người bạn rất tốt, không phải chỉ có bọn này."
"Anh hiểu mà, trong cuộc sống luôn có một số người rất đáng ghét." Cedric nặng nề thở dài: "Anh cũng thấy phản cảm một vài người bà con lắm, mặc dù họ không quá đáng đến vậy." Anh ra hiệu, mơ hồ nói: "Không phải ai cũng tệ đến thế, phải không?"
Harry đeo kính lên, quả thực là kì tích khi mà nó chưa bị đạp nát trong trận hỗn chiến.
Cậu lau đi bụi bẩn trên đôi kính, đột nhiên nói: "Cedric, anh có muốn về nhà không?"
Giống như có một tràng pháo hoa nổ vang trong tâm trí Harry.
Cậu rất tò mò vì sao trước đó mình chưa bao giờ nghĩ đến ý tưởng này.
Cậu kích động nói: "Chúng ta đi thôi, em có chổi bay.
Chúng ta thu gom hành lí đi gặp ba mẹ anh, nói không chừng bọn họ sẽ có cách gì đó."
Cedric sững sờ, sau đó anh cũng phấn khích theo: "Em sẵn lòng sao? Harry, em bằng lòng mang anh về nhà?" Anh bất an xoa xoa tay: "Có phiền lắm không? Anh cũng không nhất quyết phải về nhà cho bằng được..."
"Anh ngốc quá." Harry quả quyết: "Trước đó tâm trí em hỗn loạn vì nhiều chuyện khác quá thôi.
Sao anh có thể không muốn về nhà chứ, đúng không?" Cậu mỉm cười, máu phiêu lưu sôi trào: "Chúng ta hãy cứ rời đi thôi.
Dù sao em đã muốn bỏ nhà đi từ lâu rồi, nhưng em không biết nên đi đâu.
Anh đi cùng em nhé?"
"Em nói khờ quá đi." Cedric vươn tay lên định vỗ vai Harry như hai người anh em nhưng tay anh lại xuyên qua vai cậu.
Họ cùng nhau lưu giữ khoảnh khắc này và Cedric mỉm cười, cười thật tươi tựa như anh chưa hề chết đi vậy.
Harry nhìn thấy, cũng trở nên thoải mái theo.
"Sớm muộn gì anh cũng phải tập làm quen." Cedric dụi dụi khoé mắt ngập nước không biết có phải là vì cười nhiều quá hay không.
Harry làm bộ như không thấy.
Cậu chăm chú nhìn chằm chằm mắt kính của mình.
"Sớm muộn gì anh cũng sẽ quen thôi." - Cedric lặp lại một lần nữa.
"Cảm ơn em, Harry."
"Không có gì." Harry mơ hồ nói.
Việc tốt thì không nên chậm trễ.
Harry để chân trần chạy về nhà Dursley, Cedric sóng vai bên cậu nhưng chỉ cần nhẹ nhàng trôi là có thể bay xa hơn rồi.
Bầu trời tối đen, ánh đèn đường hắt xuống kéo dài cái bóng của Harry.
Tâm trạng cậu bình tĩnh lại đến mức khó tin.
Và cậu có một người bạn kề vai chiến đấu, một người giống như Hermione, giống như Ron vậy.
Một lần nữa, cậu cảm thấy mình không sợ hãi bất cứ điều gì.
Harry tránh thoát tầm mắt canh chừng như hổ rình mồi của dì Petunia và dượng Vernon, lặng lẽ leo