"Ồ, một cậu nhóc? Bỏ nhà ra đi hả?"
***
Harry thừa nhận rằng kế hoạch sẽ không bao giờ theo kịp những biến động nhưng cậu lại thích cái loại cảm giác không cần phải suy tính quá nhiều này.
Sau khi ràng hành lý của mình lên đuôi chổi, cậu cột chặt chiếc áo choàng tàng hình lên người và bay khỏi sàn nhà, rời căn phòng nhỏ thông qua cửa sổ.
Bay về phía khung trời rộng lớn, cậu không nén nổi những tiếng cười tươi vui.
Gió lạnh thổi qua, gào thét những trận cuồng hoan.
Chúng cũng rung ngân tựa như đang phấn khích.
Cậu nheo lại đôi mắt, tận hưởng sự tự do tươi mới vừa tìm lại được sau khi đã đánh mất quá lâu này.
Sự sung sướng không ngừng trào dâng trong lòng quả thực có thể khiến ngực cậu nổ tung.
Niềm vui mừng của Harry lan sang Cedric thật dễ dàng.
Anh nheo mắt lại và mỉm cười.
Và dường như có thể rời khỏi căn phòng ngột ngạt vây khốn bọn họ đã khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nếu như có thể tự do bay lượn thế này mãi thôi, trong khi tận hưởng khoảnh khắc ấy, có mấy ai lại đi suy xét tương lai sẽ ra sao chứ.
Cả bầu trời này đều đang rộng mở vì họ.
Tuy nhiên, những đám mây trắng cuồn cuộn, những cơn cuồng phong lạnh băng trên bầu trời giống như muốn nhắc nhở bọn họ một điều gì đó.
Trong tích tắc, những hạt mưa nho nhỏ rơi xuống, khẽ đập lên kính mắt của Harry.
"Trời mưa rồi." Harry nói, đồng thời kéo cơ thể trở về với thực tại.
Cả người cậu lạnh lẽo phát run.
Đôi tay có lẽ cũng sắp sửa đông cứng đến mức không còn cảm giác.
"Trước mắt chúng ta cứ tìm một chỗ trú đã." Cedric hoàn toàn đồng ý với cậu.
Mặc dù bản thân không cảm giác được cái rét lạnh nhưng anh nghĩ Harry không nên đem sức khoẻ ra mạo hiểm.
Bọn họ đáp xuống dưới một vòm cầu.
Vừa nhảy xuống khỏi cán chổi, Harry suýt chút nữa té ngã.
Cậu phát hiện ra hai chân mình đã đông lạnh đến mức hoàn toàn chết lặng, gần như không có chút sức lực nào để đứng lên.
Cậu đi qua đi lại, vội vội vàng vàng mở rương hành lý, lấy ra một chiếc áo len thực dày.
Đây là món quà Giáng sinh mà mẹ Ron đã tặng cậu.
Đêm càng sâu, khí trời sẽ càng lạnh giá.
Cậu hi vọng chiếc áo len sẽ giúp mình vượt qua được mùa đông này cũng như chống chọi qua khỏi trò đùa đột ngột từ thiên nhiên trong buổi đêm hè hôm nay.
Harry ngồi trên chiếc rương, cuộn tròn người lại và dùng một chiếc áo sơ mi khác để phủ hờ lên đôi chân lạnh cóng.
Cậu chống cằm, ngơ ngác nhìn lên khoảng trời tối đen như mực.
Ngồi dưới vòm cầu, chỉ cần mưa không trở nặng hơn thì không lo chết chìm.
Cedric ngồi cạnh bên cậu.
Harry rất biết ơn hành động này của anh.
Mặc dù Cedric không thể chạm vào, cũng chẳng có chút hơi ấm nhưng khoảng cách gần sát đến vậy cũng đủ để Harry có thể tưởng tượng ra được một người bạn đồng hành ấm áp đang ngồi ngay cạnh mình, cùng cậu trải qua buổi đêm lạnh lẽo, cô đơn này.
Và có lẽ về sau sẽ còn cùng nhau đi qua vô số buổi đêm như vậy nữa.
"Này! Cậu bé từ đâu đến đó?" Có ánh đèn đột nhiên sáng lên khiến Harry hoảng sợ.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt của một ông lão lang thang đầu tóc bạc phơ đang xuyên qua ánh đèn nhìn cậu, trong đó tràn ngập sự hoài nghi lẫn cảnh giác.
"Cháu rất xin lỗi vì đã làm phiền đến ông, cháu chỉ muốn trú mưa ở đây mà thôi." Harry lắp bắp.
Một đứa bé ở một mình ngoài đường giờ này có thể gặp phải nhiều chuyện nguy hiểm.
Cậu có thể sẽ bị cướp, điều này quả thực rất tệ.
Vì dù sao đi nữa, tất cả những món đồ trong rương là toàn bộ gia tài cậu mang theo để trở lại Hogwarts.
"Ồ, một mình hả? Bỏ nhà đi à?" Ông lão lang thang mỉm cười.
Khuôn mặt nhăn nheo để lộ những chiếc răng lộn xộn, ố vàng vì khói thuốc.
Điều khiến Harry ngạc nhiên là giọng nói của ông xem như còn ôn hoà.
"Ta không muốn cho cháu ở lại đây trừ khi cháu hứa với ta phải về nhà khi trời sáng.
Một đứa nhóc lưu lạc ngoài đường một mình thế này, cũng sẽ không lường được mình sẽ gặp phải chuyện gì đâu."
"Tất nhiên, cháu sẽ làm vậy ạ.
Nhưng cảm ơn ông, cháu chỉ đang chờ mưa tạnh thôi." Harry vội vàng tỏ ý, trong đôi mắt xanh lục vẫn còn một chút hoảng loạn và không chắc chắn.
Ở trong tình huống không thể sử dụng đũa phép thế này, cậu mới nhận ra khả năng tự vệ của mình kém cỏi đến mức nào.
Ông lão cũng không miễn cưỡng cậu nữa.
Ông cầm đèn đi vào một chỗ càng sâu càng kín đáo hơn.
Harry và Cedric liếc nhau đầy bất an.
Giữa lúc đang tự hỏi có nên nắm bắt cơ hội này để bỏ trốn thật nhanh không, ông lão kia đã quay lại, đưa cho Harry một chiếc cốc còn bốc khói và một nhúm chăn mền thoạt trông dơ hầy.
"Này, trà mới đây.
Nếu không muốn bị lạnh đến chết cóng thì uống ngay đi.
Chăn của ta cũng chia một nửa cho cháu, mà dù sao thì nó cũng đã rách làm đôi rồi."
Ông cười phá lên giống như chẳng hề để tâm.
Harry còn hơi do dự, và ông lão vẫn đang cố nhìn chăm chăm vào cậu.
Không hiểu vì sao, đôi mắt già nua kia lại khiến cậu nhớ đến hiệu trưởng Dumbledore.
Cậu đón lấy chiếc cốc sứt mẻ cũ nát từ bàn tay gầy gò, nhăn nheo, đầy gân xanh của ông lão.
Độ ấm lập tức lan sang lòng bàn tay lạnh như đá của cậu.
Khẽ nói cảm ơn, và để không phụ lòng tốt của ông lão, Harry bưng cốc lên uống một ngụm mới phát hiện trong cốc không phải trà mà là ca cao nóng.
Một luồng ấm áp theo cánh tay lan tràn vào cõi lòng, lại trào lên khoé mắt, và rồi toàn thân đều được bao phủ trong sự ấm nóng ấy.
"Cảm ơn ông ạ." Harry nói lại lần nữa.
Lần này, cậu bày tỏ sự cảm động sâu sắc hơn so với lời cảm ơn chiếu lệ trước đó.
Cơn mưa phùn dần dần nặng hạt.
Mưa ào ào trút xuống mặt đất nhưng cũng không đủ nhiều để hội tụ thành dòng nước.
Trong cơn gió rét lạnh, Harry không thể không quấn chặt tấm chăn.
Trong cái bầu không khí thinh lặng đầy xấu hổ này, cậu không biết có nên tâm sự một chút với ông lão hay không: "Ngoài trời lạnh lắm, ông cũng nên về nhà đi ạ."
"À, không sao cả, mấy ông già chẳng cần lo lắng về cái lạnh như những người trẻ đâu.
Bởi vì khi người ta già đi, họ sẽ càng trân trọng nhiều thứ hơn.
Ai biết đời mình sẽ còn được trải qua mấy mùa lạnh nữa đây?" – ông lão lang thang đáp lời, nheo mắt lại, cầm đèn đặt ở gần chỗ Harry ngồi.
Ông nhìn thấy chiếc chổi để trên mặt đất nhưng lại lặng im không hỏi gì, chỉ lấy một tấm chăn rách ra quấn bản thân lại, ngồi vào chỗ cách Harry không xa lắm.
Cedric di chuyển, bay đến khoảng giữa bọn họ, chớp mắt với Harry.
Harry không thể không mỉm cười.
Trong cái đêm kì lạ này, cậu đã trốn khỏi nhà Dursley lần thứ hai.
Không có xe đò hiệp sĩ, không có một con chó lớn âm thầm bảo vệ cậu trong bóng đêm, chỉ có một linh hồn dịu dàng và một ông lão xa lạ nhưng quyết định ở lại bên cậu bởi vì lo lắng cậu sẽ cảm thấy cô độc giữa đêm đen lạnh giá.
Nghe tiếng mưa rơi tí tách, Harry đột nhiên hỏi, "Tại sao ông lại đến đây ạ?" Không biết là vì tò mò hay chỉ vì muốn trò chuyện với ông lão ít nhiều đã giúp đỡ cậu này.
Ông cụ quấn chặt tấm chăn.
Trong đôi mắt lụi tàn thanh xuân ấy lại tràn ra một tia sáng – cái loại ánh sáng mà thiếu niên không có được, một thứ ánh sáng đã trải qua tích luỹ của