Đóa sen tứ sắc điên cuồng phóng ra những luồng sấm sét hủy diệt. Nom chúng chẳng khác nào hàng vạn cành khô chói lóa, thi nhau mọc lên tua tủa trên bầu trời. Ban đêm cũng như ban ngày, sáng loá mắt, tiếng nổ vang vọng cả một góc trời. Bọn tu sĩ co giò bỏ chạy toán loạn, thèm linh thạch là có thật nhưng mạng vẫn là nhất. Không một ai dám bén mảng vào lấy đầu ma quân đi lĩnh thưởng. Cuối cùng, cả đám kéo nhau rút lui, chuẩn bị kế hoạch đón lõng tên Lai Tiên thuần chủng.
Chẳng mấy chốc, vùng đất chết chóc chỉ còn sót lại một con người nhỏ bé, cơ thể lơ lửng giữa không trung, tay chân buông thõng, nhìn từ bên ngoài chẳng khác nào xác chết vô hồn. Bên trong linh hồn lại đang xảy ra những biến đổi mạnh mẽ. Cậu mất hết cảm giác về không gian và thời gian. Tất cả như đang diễn ra trong thế giới riêng của bản thân. Rùa xanh và rắn trắng hóa thành hai mảnh linh hồn trở về với chính chủ. Người anh em cáu kỉnh nhận đủ hồn phách giờ đây đã có khả năng biểu hiện cảm xúc. Kiến thức về trận pháp cũng quay trở về đầy đủ. Dãy ký tự kỳ lạ tách ra khỏi phong ấn, dung nhập vào thần thức của Vĩnh An. Phần ký ức bị phong ấn che lấp hiện ra rõ nét. Cội nguồn sâu xa của tất cả các sự kiện diễn ra trong cuộc đời phô bày ra ánh sáng.
Song song với việc đó, sức mạnh hồn lực tăng lên theo từng tháng từng năm. Ngưng hồn đỉnh phong nhanh chóng bị san phẳng. Cậu nhẹ nhàng bước vào cấp độ phân hồn. Linh hồn phục hồi đầy đủ những phần còn thiếu là bước đạp mạnh mẽ để tu vi tăng lên vùn vụt. Chẳng mấy chốc bản thân đã lấy lại thực lực của một vị Thần đạt cấp độ hợp thiên đỉnh phong. Cấp độ tu vi cao nhất mà thế giới này có thể chịu đựng.
Giờ, Vĩnh An biết mình là ai.
Cậu là con trời, nhà ở thiên đường, nơi tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, là niềm mơ ước của con người dưới trần gian. Những thiên thần xinh đẹp là anh, chị, em của Vĩnh An. Hầu hết bọn họ có cuộc sống rất đơn giản, không ngày ngày vui chơi ca hát, thì là đêm đêm vui chơi ca hát. Chưa bao giờ biết đến muộn phiền và lo lắng. Số ít lựa chọn thu mình vào một góc, chiêm nghiệm một chữ "đạo" hết năm này qua tháng nọ.
Vĩnh An thích làm điều gì đó thú vị hơn. Tỉ như tạo nên những hành tinh đầy ắp sự sống chẳng hạn. Đấng sáng tạo rất thích những ý tưởng tuyệt vời như thế, Ngài bắt tay vào làm ngay, việc đầu tiên là cho ra đời hàng loạt vụ nổ big bang, khởi nguồn ban đầu của rất nhiều vũ trụ. Sau đó Ngài giao cho cậu cùng vài thiên thần khác chủ quản không gian. Bọn họ có trách nhiệm dựng nên quỹ đạo hoàn hảo thúc đẩy sự sống sinh sôi nảy nở ở các hành tinh. Nghe thì có vẻ rất đơn giản, nhưng thực ra cần sự tỉ mỉ và chính xác tuyệt đối. Có bao nhiêu hành tinh phát sinh ra sự sống? Trong hàng tỉ tỉ hành tinh tồn tại ở vũ trụ. Sản phẩm của bọn họ đa phần là những hành tinh quá nóng hoặc quá lạnh, những ngôi sao thiêu đốt tất cả mọi vật trong vùng ảnh hưởng của nó, hoặc là những vụ nổ tưng bừng chiếu sáng cả thiên hà trong nhiều ngàn năm. Chính bản thân cậu cũng chỉ thành công một lần duy nhất, và rồi thế giới An Lạc có được như ngày hôm nay. Đôi khi trong đầu trộm nghĩ, chẳng biết Đấng sáng tạo lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn như thế. Để hết lần này đến lần khác nhìn đàn con sai rồi lại sửa, sửa rồi lại sai hàng tỷ lần.
Sau những lần thất bại muối mặt thì may mắn cũng mỉm cười với những thiên thần đáng yêu. Vài hành tinh chứa đựng sự sống đua nhau ra đời. Thế là trên thiên đàng có nhiều chuyện để làm hơn là ca hát vô bổ. Bọn họ rất thích việc quan sát cuộc sống và giúp đỡ con người thông qua tiếng nói lương tâm, hướng họ đi đúng đường ngay nẻo chính, sớm hưởng phúc thanh nhàn đời đời.
Từ triệu năm này qua triệu năm khác làm mỗi một công việc thì quả thực chán ơi là chán. Vĩnh An cảm thấy cuộc sống trên này thật vô vị. Ánh mắt đau đáu nhìn xuống thế giới An Lạc, con người nơi đó mới thật sự là "sống". Họ có đau buồn hạnh phúc, biết đói no ngon dở, thấy yêu thương nhung nhớ... Đó gọi là ngũ vị tạp trần. Cậu thèm, và muốn nếm thử một lần trong đời.
Tuy nhiên, ước mơ ấy đâu dễ thực hiện. Ở trong mỗi thế giới đều có "Chén Nhân Quả" do chính tay Đấng sáng tạo đặt vào. Ngài muốn lẽ phải được tôn trọng, mọi sự áp bức đều bị trả giá. Tất cả những sinh vật bình đẳng như nhau trước quy luật tự nhiên, loài yếu dễ sinh sôi nảy nở, kẻ mạnh phải chịu ràng buộc của thiên đạo. Và nó cũng là bức tường ngăn cản những đứa "con trời" tinh nghịch tác động vào cuộc sống nhân gian.
Mọi sự đều được an bài tốt đẹp cho đến khi Vĩnh An phát hiện ra một kẽ hở. Thế là đứa con tinh nghịch hưng phấn vác ba lô lên đi, lén lút dựng Thiên Môn Trận mở ra cánh cửa hạ xuống trần gian. Còn tinh quái tách một phần linh hồn gửi gắm vào Chén Nhân Quả nhằm đánh lạc hướng truy lùng của nó.
Cậu không phải là tổ tông của người Lai Tiên, bọn họ đã hiện diện từ trước đó, và là một trong nhiều tộc người khác từng tồn tại ở An Lạc. Tuy nhiên, sự kiện diệt chủng của tộc người này là do lỗi của cậu. Thiên Môn Trận vô tình phá hủy sự cân bằng của Chén Nhân Quả. Nó không còn hoạt động hiệu quả như trước, để lọt lưới rất nhiều tu sĩ tội lỗi. Khi cái ác không phải trả giá, con người dần tha hóa đạo đức. Ăn thịt và hấp thụ hồn lực của đồng loại để mạnh hơn trở thành chuyện quá ư bình thường. Con người không còn tin vào nhân quả, rũ bỏ lẽ phải, quay sang tôn thờ sức mạnh.
Vĩnh An nhìn ra tương lai diệt chủng của tộc người Lai Tiên. Và với sức mạnh của một vị con trời, cậu thẳng tay đàn áp đám tu sĩ ác ôn, chuộc lại phần nào lỗi lầm của bản thân. Chính việc này đã làm bại lộ thân phận của kẻ ngoại giới. Chén Nhân Quả phát hiện và giáng những đòn hủy diệt xuống đầu đứa con trời ngỗ nghịch. Ở đòn đánh cuối cùng, lẽ ra Vĩnh An phải chịu hình phạt hồn phi phách tán. Nhưng vào những giây phút quyết định, có một tu sĩ liều mình lao ra chịu thay, cho nên linh hồn chỉ bị xé thành hai mảnh.
Mảnh thứ nhất luân hồi nhiều kiếp ở An Lạc. Phần thứ nhì lưu lạc sang thế giới gọi là Trái Đất. Do hồn phách thiếu sót, nên kiếp nào cũng mang theo bệnh tật bên người. Do tội lỗi ngập đầu, nên kiếp nào cũng là đau khổ. Và chỉ có kiếp này, hai phần linh hồn mới nhập lại làm một, đau khổ phải gánh chịu cũng nhân lên theo bội số.
Để biết người cứu Vĩnh An là ai, thì phải quay ngược lại quá khứ vài trăm năm, vào ngay lúc vị con trời vừa giáng thế.
Đó là một buổi tối không trăng không sao. Vị