Đã qua rất nhiều năm kể từ ngày Lệ Thiên nằm xuống. Người chết là hết, cuộc sống ngoài kia vẫn tiếp diễn. Thật đáng tiếc là nó đang diễn ra theo chiều hướng tệ hại hơn xưa rất nhiều. Vấn đề xuất phát từ những tu sĩ để dẫn ma hộ hồn. Tất cả bọn họ đã tiến hóa thành một loại ăn tạp, hấp thụ cả linh khí lẫn ma khí, số lượng thì không ngừng tăng lên, ngang ngược chiếm hết nguồn tài nguyên thiên nhiên dành cho các loài khác.
Thiếu linh khí hệ thủy trời hạn hán kéo dài. Hệ mộc ít đi cây cối cằn cỗi khó phát triển. Hệ hỏa giảm sút dẫn đến mùa đông ngày càng khắc nghiệt. Và còn nhiều hệ lụy khác nữa do hiện tượng biến đổi khí hậu gây nên. Đảo quốc An Lạc lâm vào cơn suy kiệt.
Theo như thông lệ dân đen sẽ là đối tượng ăn cám đầu tiên. Sau đó đến những tu sĩ cấp thấp. Ngày nay, người ta có thể sẵn sàng giết nhau chỉ vì một mẩu linh thạch thượng phẩm. Những vụ án tàn sát cả gia tộc để tranh giành địa bàn xảy ra như cơm bữa. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại đến cuối cùng. Cơn khát "tăng nhanh thực lực" trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.
Trăm năm qua đi, bọn tu sĩ vẫn luôn nhớ đến Vĩnh An. Những kẻ đứng đầu thèm khát linh hồn thuần khiết để trở thành bá chủ. Kẻ thấp cổ bé họng cũng mong muốn chấm mút chút chút, mạnh lên tí nào hay tí đó. Tất cả các gia tộc đều cắt cử người canh chừng vùng đất bị nguyền rủa, có bất cứ động tĩnh gì phải cấp báo về ngay.
Cuối cùng thì sự chờ đợi mòn mỏi của bọn họ cũng được đền đáp.
Đôi mắt xám sau bao ngày nhắm nghiền lần nữa thức tỉnh. Con ngươi trong suốt đến tuyệt đối như tấm gương vô cảm phản chiếu vạn vật. Hàng lông mi cong vút dày dặn cũng không thể che nổi sự lạnh nhạt toát ra từ bên trong tâm hồn. Trước đây ánh mắt này từng là hồ thu trong suốt, có lúc nóng, lúc mát, lúc lạnh. Một ánh mắt vô tư thể hiện cảm xúc. Một ánh mắt chỉ cần nhìn vào là hiểu...
Giờ đây, sau bao lần trầm luân trong bể dâu cuộc đời, nếm qua hết thảy ngọt bùi cay đắng, đau khổ dằn vặt. Đã từng tin, từng yêu, từng vụn vỡ. Hồ thu đã hóa thành đại dương băng giá. Vẫn trong suốt đấy thôi, nhưng sẽ chẳng còn sóng nước lăn tăn. Đọng lại đến cùng là thấu triệt, lạnh băng.
Vĩnh An hóa Thần, hoà vào An Lạc, điều khiển An Lạc. Thần phán gió ngừng thổi, cây sẽ không đong đưa. Thần ngước mắt lên, ánh nắng theo lệnh nhảy nhót. Thần cúi xuống nhìn, hoa cỏ đâm chồi nảy lộc.
Thần Vĩnh An uy nghiêm an tọa giữa Chén Nhân Quả. Khoác lên mình bộ trang phục dệt từ ánh sáng và mây trời. Quanh thân tỏa ra vầng hào quang lấp lánh như dải ngân hà. Ánh mắt đăm đăm nhìn bộ xương trắng rũ mình bên Cực Dạ. Kiếm vẫn nguyên vẹn mà người đã thành tro bụi. Ngài phất tay, từ đất mọc lên mộ phần đơn sơ mộc mạc. Cực Dạ cắm thẳng xuống đất, trên thân khắc lên hai chữ "Thiên An". Chôn người hay là chôn tình? Chẳng ai có thể hiểu được suy nghĩ của một vị Thần nữa rồi. Bởi trong đôi mắt ấy giăng đầy sương mù. Bởi tất cả chỉ nhẹ nhàng thế thôi!
Rồi Vĩnh An bỏ đi. Sau đó thình lình xuất hiện trên đầu đám tu sĩ đạo - ma bao vây phía ngoài.
Quốc trưởng vừa trông thấy con mồi cửa miệng chợt hóa đá. Một câu "Xông lên!" nặng tựa ngàn cân, chìm thẳng vào bụng. Tất cả rập bẫy bày ra đều là vô nghĩa. Đám tu sĩ kém cỏi tự động thuần phục, quỳ mọp dưới chân.
Hải Vân, Hiền Minh, giáo sư Xuân Phái... Và tất cả những người quen cũ ngỡ ngàng nhìn nhau. Vị Thần kia có từng là học trò, là bạn của bọn họ hay không?
Chỉ có Hoài Bách can đảm hô to:
- Anh An!
Nếu ai đó chú ý đến Hoài Bách, thì sẽ phát hiện gương mặt hao hao Lệ Thiên đến tám phần. Cộng thêm thể hình giống tuyệt đối. Bảo hai người là anh em song sinh nhất định thiên hạ sẽ tin sái cổ. Ai cũng biết ma quân đã ngã xuống trong trận chiến năm xưa, giờ là thời của nó. Bản thân chuẩn bị kỹ lưỡng như thế cũng là cho lần gặp gỡ định mệnh hôm nay. Đôi môi rộ lên nụ cười tập đi tập lại hàng trăm lần trước giương, ánh mắt lấp lánh nhìn thần tượng.
Vậy mà... Ngài bỏ qua nó, cũng chưa hề nhìn lão quốc trưởng lấy một lần, làm lơ luôn phần còn lại. Thờ ơ với một Đại Dương thăng cấp vùn vụt, giờ cũng là Thần nhân cấp hợp thiên. Ánh mắt dừng lại ngay người phụ nữ đứng bên cạnh hắn, một kẻ ngoại lai không thuộc về thế giới này, có thực lực mạnh hơn Thần nhân rất nhiều - Hạ Vũ.
Số phận của Vĩnh An trong bao năm qua đã bị ả ta nắm trong lòng bàn tay, và xoay vòng vòng như chong chóng.
Hạ Vũ chính là bác sĩ tim mạch thông báo cho mẹ kết quả suy tim độ IV. Cũng là vị bác sĩ tâm lý càng chữa càng khiến bệnh nhân lâm vào bế tắc. Sắp xếp để Vĩnh An nhỏ chứng kiến cảnh tượng khốn cùng của mẹ nó.
Ả ta muốn một Đại Dương trở thành Thần nhân, nên dâng tặng công pháp tăng nhanh tu vi. Còn về chuyện tâm ma, chẳng phải có Bích Liên Tâm rồi sao? Khi Đại Dương cần, ma đế Đình Bảo mất tích vài trăm năm vừa vặn xuất hiện. Đẩy Vĩnh An vào thế buộc phải chữa trị cho hắn. Tất cả những gì ả ép ngài trải qua đều chỉ phục vụ cho mục tiêu dựng lại Thiên Môn Trận.
Vĩnh An nên gọi ả ta là gì đây? Là Hạ Vũ, là hệ thống hay là...
- Như Uyên. - Giọng vị Thần như xa như gần, luẩn quẩn bên tai tất cả mọi người.
Ả ta nhìn thẳng vào mắt vị Thần an tọa trên đóa sen tứ sắc. Đôi môi căng mọng bung nở nụ cười quỷ quyệt:
- À, thì ra là ngài biết hết rồi ư?
Như Uyên tiến thêm hai bước, khoanh tay trước ngực, thái độ ngả ngớn, nói như ra lệnh:
- Biết rồi cũng tốt, ta đỡ phải giải thích. Còn không mau dựng Thiên Môn Trận.
Dứt lời, ả cười ngặt nghẽo, âu yếm ôm lấy Đại Đương, à không, phải gọi là Kiếm Thánh Đông Hoa mới đúng:
- Anh Hoa, phi thăng cùng em. Cuối cùng hai ta cũng đợi được đến hôm nay.
Lũ tu sĩ theo dõi đến đoạn này không hẹn mà cùng đồng loạt ồ lên. Vậy là truyền thuyết ấy có thật, hay con mụ này bị điên? Mi nhìn ta, ta nhìn mi, chẳng ai biết đường nào mà lần, thôi thì theo dõi tiếp kỳ biến. Một số kẻ khôn ngoan đánh hơi thấy nguy hiểm vội vàng bỏ đi, ai dè, khốn trận đã sừng sững ngoài kia tự bao giờ, tất cả đều không có đường thoát.
Vĩnh An thì dửng dưng trước đoạn phim tình chàng ý thiếp, lời ít ý nhiều đáp lại:
- Ngươi định dùng gì để trao đổi?
- Dĩ nhiên là có. - Người tình của Đông Hoa lả lơi hóa phép, trong không gian xuất hiện hai lồng giam, một bên nhốt Châu Thanh, một bên chứa linh hồn Lệ Thiên:
- Nhiêu đây đủ không? Ngài chỉ được chọn một thôi. Bên tình bên hiếu, ngài chọn bên nào?
Ả ta tiếp tục liếc nhìn chiếc hoa tai đỏ thắm, để rồi hống hách mỉa mai:
- Thần thì sao? Tình yêu của ngài đáng lẽ phải đặt vào vạn vật thế gian. Khi ngài đem đặt hết lên trên một người... Xin lỗi phải nói thẳng, ngài thua rồi.
Hoài Bách gồng chặt đôi tay, mặt mày lo lắng. Người kia còn tồn tại, dù chỉ là linh hồn yếu ớt thì cũng đủ sức cướp mất cơ hội của nó.
Nhật Quang và Quân Minh lại mừng như điên, đồng thanh gọi to:
- QUÂN THƯỢNG!!!
Bọn họ thừa biết linh hồn Lệ Thiên tổn thương quá nặng, mất đi khả năng tiếp nhận thông tin và giao tiếp với bên ngoài. Nhưng cả hai vẫn hô, hô để tác động vào vị Thần ngự trên tòa cao kia mà thôi.
Còn Vĩnh An thì không trả lời, lẳng lặng nhìn vào Đại Dương. Tích tắc sau, con ngươi hắn co lại, cả người quằn quại, nét mặt khổ sở, miệng trào ra tơ hồng đỏ như lửa. Cùng cấp độ hợp thiên như nhau, nhưng hắn không phải là con trời, hắn còn đeo theo bên mình chữ "nhân" đằng sau chữ "thần". Sẽ mãi mãi không có khả năng đối đầu với vị Thần chân chính.
Như Uyên đau xót ôm lấy người tình, miệng hét lên giận dữ:
- Ngài... Ngài dám lén lút cài bẫy trong lần chữa trị tâm ma. - Bàn tay vội vàng hóa phép đẩy lồng giam Châu Thanh lên trước. - Một đổi một, dừng tay lại ngay.
Hàng loạt dây tơ hồng uốn éo theo lệnh chủ nhân bò ra khỏi cơ thể ký chủ. Đại Dương như vớt được một mạng từ tay tử thần trở về. Ánh mắt hãy còn toát lên vẻ sợ sệt. Hắn không ngờ đối thủ quá mạnh, cũng còn may, Như Uyên đã lường trước và chuẩn bị cực kỳ chu đáo.
Nhác thấy người tình đã qua cơn nguy hiểm, ả ta vội giải thoát cho Châu Thanh, đồng thời xuất linh hồn tóm lấy linh hồn Lệ Thiên. Quyết định đánh nhanh rút gọn, để lâu sợ sẽ sinh biến.
- Làm ngay đi! Hoặc là nhìn Lệ Thiên tan biến.
Vĩnh An biến ra đóa hoa sen đỡ lấy giáo sư, rồi giao người cho Xuân Phái chăm sóc, sau đó vô cảm đáp lại ả ta:
- Ngươi muốn ta hủy diệt hết thảy thế giới này để đưa hai ngươi phi thăng? Tạo