Người này đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính mát, cả người được bọc kín lại nên không nhìn được rõ mặt người.
Lúc cô ta đi là khi đèn xanh nên cũng không chú ý tới chiếc xe đang chạy chậm không dừng lại mà đột nhiên lao nhanh ra như thế, nên hoàn toàn không có phản ứng gì được.
“Xin lỗi...!xin lỗi....!cô có sao không?”
Cố Uyển Như quan tâm hỏi han.
Nhìn thấy mọi thứ cũng không quá khủng khiếp, ít nhất nhìn thấy người cũng không bị thương lắm, nên Cố Uyển Như cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tôi, tôi không sao, không sao.”
Lam Sương Nhi đang đi giày cao gót vừa thử bước một cái thì thấy chân cực kì đau.
Môi bị cắn tái nhợt đi, cả khuôn mặt đều thể hiện sự đau đớn.
Nhìn thấy hành động không tự nhiên kia, Cố Uyển Như biết là thật sự đã làm người ta bị thương rồi.
“Hình như cô bị thương rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện nhé....”
Lam Sương Nhi không muốn đi bệnh viện, suy cho cùng thì cô vẫn là người của công chúng, vừa bước vào bệnh viện mà có người nào đó nhận ra thì lập tức sẽ bị đồn thổi ra ngoài ngày.
Cô ta quay người rời đi mà không muốn gây thêm rắc rối, dường như người làm sai là cô ta ấy.
Nhưng, chưa đi được hai bước thì lại loạng choạng suýt nữa thì ngã lăn ra rồi.
“Không được, cô bị thương rồi, nhất định phải tới bệnh viện.”
Cố Uyển Như tuyệt đối không phải là loại người làm sai mà không dám chịu trách nhiệm, kiên trì muốn đỡ Lam Sương Nhi lên xe.
Chiếc xe này là xe hạng sang, sau khi va chạm thì chỉ bị biến dạng một chút mà thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng lắm tới việc lái xe.
Cũng thật là trùng hợp, có một nhận viên của tập đoàn Uyển Như đi qua, nhìn thấy Cố Uyển Như nên vội vàng bước tới giúp đỡ.
Dưới sự hỗ trợ của người kia, Cố Uyển Như đã đưa được người đó lên xe đi bệnh viện.
Bệnh viện Chấn Hoa của Thành phố Giang Tư chính là một công ty liên doanh mới thành lập cách đây không lâu, nhưng mà lại được đánh giá nằm trong top 3 bệnh viện tốt nhất ở đây.
Trong đó, cổ đông lớn nhất chính là tập đoàn Uyển Như.
Mà, cổ đông lớn thứ hai chính là Cơ Tử Hùng.
Nghe nói Cố Uyển Như đang trên đường tới bệnh viện vì một vụ tai nạn giao thông, Viện trưởng cũng bị dọa nhảy dựng lên.
Hỏi rõ ràng ra thì mới biết, thì ra là Cố Uyển Như lái xe đụng phải người khác.
Viện trưởng không hề do dự, lập tức triệu tập một đám chuyên gia ngay tức khắc sắp xếp các loại kiểm tra.
Tất cả các phòng khoa đều tập hợp lại một chỗ, chuẩn bị một ‘đại hội’ chuẩn đoán cho Lam Sương Nhi, dọa cho Lam Sương Nhi sợ nhảy dựng lên.
Thế này, cũng quá khoa trương rồi.
Xe chỉ hơi đụng vào người cô ta một chút thôi, đến cả da cũng chẳng bị trầy nữa là.
Nói tới bị thương thì cũng chỉ là hơi trẹo chân một tí mà thôi.
Dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Cố Uyển Như vẫn đang lo lắng như cũ kia.
Người con gái này, thân phận không hề đơn giản, không giàu có thì cũng quyền quý.
Nhưng mà, ở Thành phố Giang Tư này Lam Sương Nhi cũng chưa từng nghe nói tới nhà họ Cố.
Lẽ nào...!cô ta là “con gái nuôi” của một ông chủ giàu có nào?
Loại chuyện này, không hề hiếm gặp, hơn nữa, nhìn dáng vẻ Cố Uyển Như lại thuần khiết ngọt ngào như thế nữa.
Nhưng mà, Cố Uyển Như cực kì không giống với những cô gái bán thân cầu vinh kia, đơn giản mà nói thì khí chất trên người cô đã là thứ không phải người con gái bình thường nào có thể có được rồi, khi đối mặt với viện trưởng, rất tự nhiên để lộ ra sự uy nghiêm của một người bề trên.
Mà viện trưởng với những chuyên gia kia thì lại vô cùng nịnh nọt, tuyệt đối không phải là một người phụ nữ cáo dựa oai hùm.
“Không cần phải kiểm tra đâu.” Lam Sương Nhi quay về Thành phố Giang Tư chỉ vì muốn tới thắp hương thăm mộ cho mẹ mà thôi, nên không muốn làm chậm trễ thời gian với những việc kiểm tra chẳng có ý nghĩa này.
“Tôi thật sự là không sao mà, chỉ bị trẹo chân một chút thôi.”
Cố Uyển Như vẫn như cũ nắm chặt lấy Lam Sương Nhi.
“Không được, nhất định phải kiểm tra rõ ràng, cô có chỗ nào không thoải mái thì cần phải nói với bác sĩ, tôi không thể để cho người khác nói tôi không có trách nhiệm được.”
“Hôm nay, là do tôi không tốt.”
“Bình thường, đều do chồng tôi lái xe.
Nói thật, tôi lái xe đi làm cũng mới chỉ là ngày thứ hai mà thôi.”
“Tôi ngốc quá, lại khiến cô bị thương rồi.”
Lam Sương Nhi đã không còn đau như khi nãy nữa, mỉm cười nói: “Không đâu, tôi cảm thấy cô rất là thông minh.
Đây chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”
Vào giây phút này, Cố Uyển Như đang vô cùng rầu rĩ, bản thân rõ ràng là không quen lái xe cho lắm, lại còn nhìn điện thoại nữa, thật sự là đáng chết mà.”
Cuối cùng, sau khi điều trị mắt cá chân cho Lam Sương Nhi, mấy người chuyên gia và viện trưởng đều đảm bảo lại một lần nữa, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì khác, thì sắc mặt Cố Uyển Như mới nhẹ nhàng hơn.
Cố Uyển Như tự trách bản thân mình mà nghĩ thầm trong bụng rằng sau này vẫn cứ để Giang Hải lái xe thôi, sự cố ngày hôm nay chính là kết quả của việc mình tự làm theo ý mình.
Nghĩ như thế nhưng mà vẫn có chút sợ hãi.
Đồng thời, Lam Sương Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thế mà lại không có ai nhận ra cô ta cả.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút chua xót, bản thân mình thật sự không hề có chút danh tiếng nào cả ư?
Lúc cô ta cởi mũ và kính ra mà Cố Uyển Như chẳng có phản ứng nào, Lam Sương Nhi đã biết rằng Cố Uyển Như thật sự không nhận ra được mình là một ngôi sao hạng hai.
Ra khỏi bệnh viện, Cố Uyển Như hỏi: “Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về nhà nhé.”
Lúc này chân của Lam Sương Nhi chỉ đi đường không được thuận tiện cho lắm, chứ cũng không có gì nghiêm trọng cả.
Chỉ là, thế này mà đi thắp hương cho mẹ thì sợ là cũng không thuận tiện cho lắm.
Lại càng không muốn nghĩ nhiều tới chuyện cần tiền bồi thường hay gì cả, suy cho cùng thì việc quay về Thành phố Giang Tư là để tránh tai họa chứ cũng chẳng phải là đi nghỉ dưỡng.
“Tôi ở khách sạn, tự mình bắt xe về là được rồi.”
“Cô ở khách sạn à? Khách sạn nào thế?”
Lam Sương Nhi suy nghĩ một lúc, rồi nói ra tên khách sạn.
Cố Uyển Như lập tức gọi một cuộc điện thoại, sắp xếp Lam Sương Nhi tới khách sạn Holiday, bởi vì khách sạn mà Lam Sương Nhi đang ở chỉ là một khách sạn nhỏ bình thường hơi tốt một chút mà thôi, cô nào biết được, Lam Sương Nhi làm như thế là vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác mà thôi.
“Khách sạn Holiday của Thành phố Giang Tư là của công ty chúng tôi, cô cứ yên tâm ở đó cho tới khi nào đi thì thôi, không cần phải bỏ ra bất cứ chi phí nào hết.”
Dù sao thì cũng đụng trúng người ta, Cố Uyển Như vẫn cảm thấy áy náy.
Không cho người nhân viên đi theo kia đưa đi, Cố Uyển Như vẫy một chiếc taxi.
Ngồi vào bên trong, nói địa chỉ xong Cố Uyển Như và Lam Sương Nhi cũng bắt đầu tán dóc, giữa phụ nữ với nhau thì vẫn luôn có thể tìm được chủ đề để nói chuyện, ví dụ như chăm sóc da như thế nào, hay là ăn thức ăn nào thì có thể giảm béo được.
Trên xe, đang phát những bản nhạc đang thịnh hành ở hiện tại, có một bản nhạc thu hút sự chú ý của Cố Uyển Như.
“Bài hát này hay nhờ, bác tài ơi, bài hát này tên là gì thế?”
Lam Sương Nhi có chút sửng sốt, bởi vì bài hát này là do cô hát.
Chỉ là, cô đã đắc tội với cậu Tả kia rồi, lại còn đánh cả người quản lý nữa, như thế thì chắc chắn đã đụng chạm đến công ty một cách nghiêm trọng rồi.
Sau này, con đường đi tới ánh hào quang sợ là đã kết thúc tại đây rồi.
Bài hát này, cô chỉ hát một