Lam Sương Nhi mặc dù ngây thơ nhưng mà không hề ngốc nghếch.
Giọng điệu của Hoàng tổng không tốt tí nào, hơn nữa mục đích cũng không đơn giản gì.
“Hoàng tổng, hợp đồng của chúng ta có vấn đề gì thì ông cứ nói thẳng đi.”
“Lam Sương Nhi, nếu cô đã hỏi thì tôi cũng nói rõ nhé.”
Hoàng tổng lập tức đổi một bộ mặt khác ghê tởm hơn, giọng điệu cực kì hung hăng.
“Nếu cô thông minh thì lập tức quay về tỉnh Tề Vân, đi theo cậu Tả, anh ta bảo cô làm gì thì cô phải ngoan ngoãn mà làm theo.”
“Nếu không...!hừ hừ....”
Lam Sương Nhi không ngờ, một công ty giải trí mà lại có thể bẩn thỉu như thế.
Cái mà cô ta không biết được, đó chính là ở trong bóng tối còn bẩn thỉu hơn cô ta tưởng tượng nhiều.
Vội vàng nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sẽ như thế nào? Phong sát tôi à? Hoàng tổng, tôi chấp nhận bị cấm vận, từ bây giờ trở đi dù không được hát hò biểu diễn gì nữa, thì tôi cũng không đồng ý bị người khác làm nhục.”
“Hay cho một cô gái bảo vệ trinh tiết của mình.” Hoàng tổng cười lạnh: “Nếu như cô không đồng ý thì không chỉ công ty chấm dứt hợp đồng với cô, mà còn khiến cô phải bồi thường một số tiền lớn vi phạm hợp đồng nữa.
Quay về đọc lại hợp đồng đi, số tiền mà cô phải bồi thường chính là hai mươi triệu đó.”
“Hai mươi triệu?” Lam Sương Nhi hít một ngụm khí lạnh.
Một minh tinh hạng hai, cô ta chẳng qua cũng mới chỉ hơi hơi nổi tiếng mà thôi.
Dưới sự sắp xếp của công ty đi khắp nơi để tham gia biểu diễn, cũng chỉ mới kiếm được vài triệu mà thôi.
Lúc này, Hoàng tổng lại bắt cô ta bồi thường hai mươi triệu.
Trên thế giới này, còn có đạo lý nữa không?
Trong quá khứ, đối mặt với số tiền bồi thường có giá trị trên trời này, chẳng có người phụ nữ nào có thể giữ chặt chiếc cúc áo của mình được.
Khi đặt chân vào cái vòng luẩn quẩn này rồi, thì đã sớm làm công tác chuẩn bị tư tưởng rồi, càng lâu thì càng giác ngộ ra.
Trên thế giới này, chẳng có bữa cơm nào là được ăn một cách dễ dàng cả.
Hoàng tổng đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lam Sương Nhi như một con cún ngoan ngoãn quỳ ở trước mặt mình, để mặc mình xử trí rồi.
Chẳng qua, trước lúc đó thì Lam Sương Nhi cần phải hầu hạ cậu Tả cho tốt, anh ta là người mà bản thân mình cũng không thể nào đắc tội được.
“Tiền, chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Cô dám đánh cậu Tả, cô có biết nếu đánh anh ta thì sẽ có hậu quả gì không?”
“Có biết Tiểu Phi đã từng nổi tiếng một thời gian không? Chỉ vì cô ta không hầu hạ được cậu Tả cho tốt, mà kết quả bị bán tới quốc đảo quay phim đó, sau này liền trở thành một con đi3m người ta mặc sức chơi đùa đó.”
Sắc mặt Lam Sương Nhi tái nhợt đi, câu chuyện về Tiểu Phi cô ta cũng từng nghe rồi.
Cũng đã từng nghe một chút những tin tức của Tiểu Phi, đại khái là không giữ được trinh tiết, không những bị cấm vận mà còn bị hành hạ về thể xác nữa.
Thật không ngờ, tất cả mọi thứ này đều là có người khống chế ở phía sau.
“Tôi cho cô thời gian hai ngày, nếu như cậu Tả tức giận thì cô sẽ chết rất là thê thảm đó.”
Nói xong thì Hoàng tổng tắt điện thoại luôn.
Nụ cười hung ác ở khóe miệng, càng ngày càng điên cuồng hơn.
Quản lý lương lậu của cả một công ty giải trí, thì cuộc sống đương nhiên là rất ph óng đãng rồi.
Cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh lên, dùng giọng điệu ra lệnh cho cấp dưới sắp xếp hai cô em mới nổi tới.
Mà, bên phía Lam Sương Nhi thì cả người đều mềm nhũn ra rồi.
Hai mươi triệu, cô ta lấy ở đâu ra hai mươi triệu chứ.
Tìm thấy bản hợp đồng điện tử, lật qua lật lại.
Lúc này mới chú ý tới, cái bản hợp đồng này thế mà lại có rất nhiều sơ hở lớn.
Lam Sương Nhi nếu ngoan ngoãn nghe lời thì vẫn sẽ là tiểu minh tinh như cũ.
Nếu như không nghe lời thì...!trước hết sẽ làm cho cô bị táng gia bại sản, rồi lại khiến cô trở thành gái đi3m mà thôi.
Trong văn phòng của Ngô Vân, Giang Hải đang rảnh rỗi uống trà.
“À, đúng rồi, vé xem biểu diễn thế nào rồi?”
Giang Hải nhớ tới Khố Song, cũng nhớ tới việc năm đó đã cướp bánh mì của cô ta.
Giang Hải đói muốn chết, ăn ngấu ăn nghiến, bây giờ nhớ lại hoàn toàn không nhớ được hương vị của chiếc bánh mì đó là như thế nào nữa.
Ngô Mẫn lắc đầu: “Thật sự là xấu xa mà, tôi đã gọi điện thoại cả ngày rồi.
Đầu tiên thì không có ai nhấc máy cả, sau đó thì lại bị tắt điện thoại luôn.”
Bất lực vứt điện thoại sang một bên, Ngô Mẫn cảm thấy rất mất mặt.
Chỉ có hai cái vé thôi mà, cũng không phải là không trả tiền.
Hơn nữa, Ngô Mẫn thiếu chút tiền này à? Nếu cần thì có minh tinh nào không thể mời tới được chứ?
“Tôi thấy cậu đang nói phét thì có?”
Đang buôn chuyện thì điện thoại của Giang Hải đột nhiên vang lên, sau khi nhận điện thoại thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Cố Uyển Như thế mà lại có chuyện rồi.
Nghe thấy Cố Uyển Như không có việc gì, cũng nhẹ nhõm được một nửa.
Lập tức đứng dậy, quay về tập đoàn Uyển Như.
Quay về tới công ty thì Cố Uyển Như đang họp cùng với những quản lý cao cấp rồi.
Mấy ngày này, Cố Uyển Như hơn nửa thời gian đều ở trong phòng họp.
Những người phụ trách liên quan đã liên hệ rất nhiều nơi rồi, ba ngày sau sẽ chính thức công bố tin tức ra ngoài.
Thông qua sự xem xét kĩ lưỡng cuối cùng cũng quyết định sẽ công bố về hai dự án công nghệ kĩ thuật có liên quan tới ngành sản xuất chip.
“Uyển Như, tôi thấy, tập đoàn Uyển Như có thể đồng thời công bố kế hoạch tiếp theo được rồi.”
Lan Kiều từ đầu tới cuối vân duy trì sự yên lặng, lúc này mới mở miệng ra nói, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.
“Đầu tiên, tập đoàn Uyển Như thành lập một dự án nghiên cứu chuyên môn.”
“Thứ hai, trực tiếp công bố rằng để thúc đẩy sự tiến bộ của ngành khoa học công nghệ của Phương Đông, nên chia sẻ những dự án nghiên cứu khoa học này với trung tâm nghiên cứu khoa học.
“Cuối cùng, mời minh tinh làm người đại diện, để thu hút chủ đề.”
Lan Kiều nói xong, cả hội trường vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Thành lập dự án nghiên cứu là cách làm thông thường nhất, suy cho cùng thì khoa học công nghệ không tiến bộ cuối cùng cũng sẽ bị đào thải mà thôi.
Chia sẻ với trung tâm nghiên cứu khoa học thì không có vấn đề gì, trung tâm nghiên cứu khoa học của Thành phố Giang Tư, là do tập đoàn Uyển Như đầu tư xây dựng một mình, tất cả thành quả kĩ thuật, cũng đều là của tập đoàn Uyển Như.
Nếu nói như thế thì chẳng qua là đội thêm một cái mũ cho mình mà thôi.
Chỉ là điều kiện cuối cùng, mời minh tinh làm người đại diện thì còn cần phải bàn bạc lại.
Dự án nghiên cứu khoa học, lại mời minh tinh làm người đại diện, chưa từng nghe thấy bao giờ.
Chẳng qua, mọi người cũng nghe hiểu được lời nói của Lan Kiều.
Từ những hành vi chưa từng có trước đó được đưa ra tranh luận nhiệt tình, chỉ cần có người thảo luận thì không cần biết là chính diện hay phản diện, thì đều có tác dụng tuyên truyền.
Lan Kiều mỉm cười: “Thứ mà chúng ta cần là độ nóng, là tính thời sự.”
Cả hội trường chìm vào sự yên lặng.
Cố Uyển Như chìm vào trong suy nghĩ, cô tin tưởng ánh mắt của Cố Uyển Như, cũng cảm thấy chuyện này có vẻ khả thi.
“Nhưng mà mời ai làm người đại diện đây?”
Cố Uyển Như đột nhiên nhớ tới bài hát nghe được ở trên chiếc xe kia, những bài hát thịnh hành hiện nay của những minh tinh trẻ phần lớn là những bài hát nhạc pop nhẹ nhàng, ca từ được viết rất hay, cực kì bắt tai.
“Mọi người nói, Lam Sương Nhi được không?”
“Cô ta là ai?” Lan Kiều cũng chưa từng nghe nói tới.
Cố Uyển Như cũng thuận miệng nói một tiếng mà thôi.
Thảo luận một vòng mà tạm thời chưa có kết quả,