Lam Sương Nhi tự nhiên không biết được sự nguy hiểm đang tới gần, mà người của cậu Tả kia thì chỉ cần có nửa ngày là có thể tới đây rồi.
Bị tát hai cái vào mặt, cậu Tả hoàn toàn phát điên rồi, anh ta thề phải làm cho Lam Sương Nhi quỳ xuống trước mặt anh ta.
Từng chút từng chút một hành hạ người phụ nữ này tới chết.
Mà loại việc này, anh ta đã làm rất nhiều lần rồi.
Công ty tổng của tập đoàn Uyển Như, Cố Uyển Như vẫn đang phân vân về việc chọn ngôi sao nào làm người đại diện.
Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, thì lên mạng tìm tư liệu cá nhân của Lam Sương Nhi, cô muốn biết rõ người này rốt cục có phù hợp hay không.
Sau khi tìm kiếm thông tin của Lam Sương Nhi, Cố Uyển Như kinh ngạc há to miệng kinh ngạc.
Người này, làm sao lại quen thế này nhỉ?
Nhưng mà, những tin tức phía dưới lại khiến Cố Uyển Như rất thất vọng.
Lam Sương Nhi dính vào một vụ bê bối, ở trong một khách sạn nào đó Lam Sương Nhi đang chạy vội ra ngoài, mà trên người cô ta thì đang mặc một chiếc váy dạ hội.
Quan trọng nhất là, Lam Sương Nhi gần như là đang chạy theo một người đàn ông chỉ mặc độc có một chiếc quần dài mà thôi.
Lúc này Giang Hải cũng nhào qua, nhìn thấy những tin tức lá cải trên mạng mà Cố Uyển Như đang xem.
“Đây lại là tin tức mà trang web đưa tin hot kia đăng lên à? Liệu có bao nhiêu cái là sự thật?”
Hot: Ngôi sao mới nổi Lam Sương Nhi sau khi uống rượu mất bình tĩnh chạy theo một người đàn ông bí mật trong đêm đen.
Nói ra nguyên nhân thật khiến người ta đỏ mặt...
Sau khi xem xong, Cố Uyển Như thở dài nói: “Là chuyện xảy ra tối ngày hôm qua ở tỉnh Tề Vân.”
Nhìn bức ảnh này thì biết được là đã được chỉnh sửa rồi, nhưng mà điều này hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới sự hóng hớt nhiệt tình của người xem.
Nhìn chằm chằm vào người trong máy tính, lại nhìn về bức ảnh mà Lam Sương Nhi đang bước trên thảm đỏ.
Trong miệng Cố Uyển Như đột nhiên bật ra một chữ Khố Song.
Cái tên này quá đặc biệt, Cố Uyển Như chỉ nghe thấy có một lần là nhớ rồi.
Mà chủ yếu nhất là Cố Uyển Như lái xe lại đụng trúng cô ta nữa chứ.
“Em nói gì cơ?” Giang Hải cho rằng bản thân mình nghe sai, Cố Uyển Như làm sao biết được Khố Song, cái tên này chính là tên thật của Lam Sương Nhi mà.
“Trông thật sự rất giống.”
Trên mạng nói bức ảnh này là được chụp vào buổi tối này hôm trước, mà tối ngày hôm qua Lam Sương Nhi đang ở trong khách sạn Holiday ở Thành phố Giang Tư, thế này cho dù có giống thế nào đi nữa thì cũng không thể nào là một người được.
Cùng một người làm sao có thể đồng thời có mặt ở hai nơi là Thành phố Giang Tư với tỉnh Tề Vân được chứ.
“Ai trông giống cơ?” Giang Hải tiện tay mở ra xem, cả bài báo trừ chủ đề của người viết bài báo ra thì chẳng có nội dung nào mang tính thực chất cả.
“Em cũng vừa mới nghĩ ra, ngày hôm qua em đã đụng trúng một người.
Người đó nhìn rất giống Lam Sương Nhi.”
“Người mà em đụng trúng tên là Khố Song à?” Giang Hải nhíu mày, cẩn thận xác nhận thời gian bức ảnh được đăng lên mạng.
Xem ra, trong vụ này có chuyện gì rồi.
Lật xem phía bên trên, Giang Hải mở tư liệu cá nhân của Lam Sương Nhi ra một lần nữa.
“Lam Sương Nhi chính là Khố Song, hơn nữa, quê quán của cô ta chính là ở Thành phố Giang Tư này.”
“Thật á?” Cố Uyển Như kinh ngạc “Thế thì người mà em đụng phải là Lam Sương Nhi à?”
“Không không không, không thể nào, nếu như nói không sai thì bây giờ Khố Song vẫn đang ở trong khách sạn Holiday mà.”
Giang Hải nheo mắt lại, suy nghĩ rồi nói: “Vợ ơi, anh thấy, càng là lúc này thì em càng phải giao cho Lam Sương Nhi làm người đại diện.”
“Nhưng mà tin tức tiêu cực này....”
Cố Uyển Như nào biết được, Giang Hải cũng có chút lòng riêng.
Vì muốn báo đáp ân tình của chiếc bánh mì năm đó.
Trong lúc Giang Hải khó khăn nhất, mỗi một người có ân tình với anh, thì anh đều không quên mà cũng không dám quên.
“Trước hết hãy đi hỏi cho rõ ràng đã, xem Khố Song có phải là Lam Sương Nhi không.”
Cũng thật là trùng hợp, lúc này, Cố Uyển Như cũng chẳng có việc gì làm, nên mới chạy một chuyến tới khách sạn Holiday, đã đụng vào Khố Song rồi mà vẫn chẳng hỏi han, thăm nom gì người ta cũng thật là có chút không được hay cho lắm.
Vừa mới muốn bảo Giang Hải đi cùng thì Giang Hải lại ngồi xuống tiếp tục uống trà.
Cố Uyển Như có chút không yên tâm nên gọi điện thoại tới khách sạn Holiday, xác nhận lại liệu ngày đó Khố Song có từng ra ngoài hay không, lúc này có phải vẫn đang ở trong phòng hay không.
Suy cho cùng thì muốn đi từ Thành phố Giang Tư tới tỉnh Tề Vân thì chỉ mất có nửa ngày thời gian mà thôi.
Nếu như đi một cách vội vã thì buổi chiều đi thì sáng sớm ngày hôm sau đã có thể quay về rồi.
Giám đốc khách sạn cực kì xác định mà báo cáo những tin tức của Khố Song.
Chỉ có sáng hôm nay Khố Song có mặc quần áo đen rời đi khoảng hai tiếng đồng hồ rồi lại quay về phòng, không ra ngoài nữa, tới cả cơm cũng ăn ở trong lòng luôn.
Tại khách sạn Holiday, Lam Sương Nhi đang bôi thuốc vào chân.
Qua một ngày nghỉ ngơi thì chân đã không còn đau nhiều nữa, chỉ hơi hơi bầm tím mà thôi.
Lúc này, điện thoại của Lam Sương Nhi vang lên, là một số lạ gọi tới từ tỉnh Tề Vân.
Nhìn điện thoại, Lam Sương Nhi có chút không dám nghe, cô ta sợ, sợ là điện thoại của cậu Tả kia.
Trốn chạy không phải là cách hay, suy nghĩ một lúc lâu, Lam Sương Nhi quyết định nhận điện thoại, nói chuyện với cậu Tả thật tốt để xin anh ta bỏ qua cho cô.
Nhưng khi nghe điện thoại thì lại là một giọng nữ, hỏi xem cô có phải là Lam Sương Nhi hay không.
“Là tôi, cô là ai?”
Giọng nói ở trọng điện thoại dường như đã kiệt sức rồi, dường như sắp chết tới nơi rồi, có khí mà không có lực vô cùng yếu ớt.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi gọi điện thoại cho cô để thông báo cho cô biết, người của cậu Tả đã tới Thành phố Giang Tư rồi....”
Người gọi điện thoại cho Lam Sương Nhi chính là người phụ nữ của cậu Tả, cũng là một người bị anh ta làm nhục.
Cô ta nghe trộm được điện thoại của cậu Tả, thật trùng hợp là cô ta cũng từng là một người nghệ sĩ, cũng rất trùng hợp là cô ta lại có số điện thoại của Lam Sương Nhi.
Nhưng mà, khi đó Lam Sương Nhi không có tâm trạng đi quan tâm người xa lạ, hai người cũng không qua giao lưu gì hết.
Lo lắng Lam Sương Nhi không tin mình nên người phụ nữ lại nói: “Tôi biết cô đang ở phòng tổng thống của khách sạn Holiday ở Thành phố Giang Tư.
Hãy rời đi ngay lập tức, nơi đó không an toàn đâu.”
Người phụ nữ này làm so mà biết được chứ?
Nhưng mà tất cả mọi thứ này Lam Sương Nhi đều không rõ ràng.
Vừa muốn hỏi cho kĩ thì trong điện thoại đã truyền tới tiếng tút tút rồi.
Lam Sương Nhi sợ hãi, hành động này của cậu Tả chính là muốn trói gô cô ta rồi lôi về tỉnh Tề Vân đây mà.
Nếu như cô ta không làm theo thì tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay.
Khóe mắt lập tức đỏ lên, bản thân mình rốt cục đã làm sai gì chứ? Làm sao lại gặp phải cái loại bi3n thái như