“Đương nhiên rồi.”
Cố Uyển Như trả lời một cách chắc nịch.
Lam Sương Nhi sửng sốt, trong lòng còn đang do dự, lẽ nào, bản thân mình còn chưa nói rõ ràng ư? Cố Uyển Như không nhận thấy được tính nghiêm trọng của sự việc à.
Cậu Tả, chính là người vô cùng độc ác đó.
Lam Sương Nhi đang gặp phải phiền phức rắc rối, một rắc rối lớn.
Nhà họ Tả ở tỉnh Tề Vân, không phải là người mà một công ty nho nhỏ ở Thành phố Giang Tư có thể đắc tội được.
Nếu như kéo cả Cố Uyển Như vào thì chỉ là đang hại cô ấy mà thôi.
“Cố tổng, tôi vừa mới nói rồi, người mà tôi đắc tội....”
Lam Sương Nhi rất cảm động, nhưng mà cũng có chút vội vã.
Cố Uyển Như muốn bảo vệ cô, càng như thế thì cô càng không thể làm liên lụy tới Cố Uyển Như được.
Cố Uyển Như cười mỉm: “Chồng tôi từng nói, ở Thành phố Giang Tư này, không có người nào có thể chọc vào chúng tôi được.”
“Tập đoàn Uyển Như không gây sự với ai, nhưng cũng không sợ chuyện gì hết, bất kể đối phương là ai, thì chúng ta chỉ cần phân rõ trái phải là được.”
“Chỉ cần có lý thì chẳng có người nào có thể đụng vào cô được.”
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Cố Uyển Như, nói ra lời nói bá đạo như thế, cơ thể gầy gò cũng trở nên thật cao lớn.
“Thế… cảm ơn....”
Lam Sương Nhi không còn sự lựa chọn nào khác.
“Hôm nay, tôi sẽ sắp xếp nơi ở cho cô, cho tới khi phiền phức của cô được giải quyết triệt để mới thôi.”
Cố Uyển Như muốn nói tới chính là biệt thự ở trong khu của tập đoàn Uyển Như, đó là nơi nghỉ ngơi tạm thời của Cố Uyển Như.
Ngồi vào trong xe, Cố Uyển Như ngập ngừng một lúc nhưng vẫn hỏi Lam Sương Nhi rốt cục là đắc tội với ai, cô cũng hy vọng có thể giúp một chút.
Sắc mặt Lam Sương Nhi lập tức trở nên càng thêm khó coi.
Nên nói ra tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây.
Nghe lời kể của Lam Sương Nhi, Cố Uyển Như cũng thấy tức giận.
Lam Sương Nhi, chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi, mà cái người gọi là cậu Tả kia thì đúng là một tên cầm thú.
Rất tự nhiên, Cố Uyển Như nhớ tới bản thân mình trước khi Giang Hải xuất hiện, cô phải chịu không biết bao nhiêu sự tủi thân ở trong tập đoàn TM.
Cảm giác đồng bệnh tương liên, làm cho Cố Uyển Như rất đau lòng.
Trên đời này, một người phụ nữ, nhất là người phụ nữ xinh đẹp, nếu không có bối cảnh chống đỡ thì có thể nói là rất khó khăn.
Trong trường hợp này, Cố Uyển Như nói ở trong lòng, chuyện này, cô nhất định phải quản.
Chỉ cần Lam Sương Nhi ở Thành phố Giang Tư một ngày thì Cố Uyển Như sẽ đảm bảo sự an toàn cho cô ta một ngày.
Chiếc xe, một đường tiến thẳng về Thành Tây.
Bước vào tập đoàn Uyển Như, bảo vệ khom người chào hỏi: “Chào Cố tổng.”
Cố Uyển Như bất lực lắc đầu, lúc trước, không hề có quy củ chào hỏi như thế này, là Giang Hải trong lúc rảnh rỗi đã bày vẽ ra chuyện này.
Gật gật đầu, trải qua thời gia rèn luyện, trên người Cố Uyển Như thể hiện một loại khí chất nữ vương của thiên hạ một cách rất tự nhiên.
Lái xe tới trước cửa biệt thự nhỏ.
“Chào Cố tổng....”
“Chào Cố tổng....”
“....”
Từ khi bắt đầu bước vào, tất cả mọi người khi nhìn thấy Cố Uyển Như đều nhao nhao chào hỏi, thái độ cung kính, ánh mắt sùng bái.
Cố Uyển Như chính là người phụ nữ của Giang Hải.
Giang Hải chính là thần của đám người này, là vị thần cả đời đều không cách nào vượt qua được, chỉ có thể ngẩng đầu sùng bái sự tồn tại này.
Cố Uyển Như cười mỉm, cười rồi nói chuyện phiếm với mỗi người vài câu.
Bản lĩnh của những người này, đều là do Giang Hải dạy dỗ mà ra.
Bọn họ xem Giang Hải như cha mẹ tái sinh lại lần nữa, trong lòng đương nhiên cũng sẽ đặt Cố Uyển Như ở vị trí tôn quý nhất.
Lam Sương Nhi đứng ở bên cạnh sửng sốt luôn.
Làm người chèo lái tập đoàn Uyển Như, thế mà lại có thể nói ra rõ ràng tên của từng người một, cô ta chưa từng thấy có người làm chủ nào lại yêu quý nhân viên như vậy cả.
Lam Sương Nhi đương nhiên không biết được, lúc trước, khi Cố Uyển Như gặp nguy hiểm thì những người bảo vệ này chẳng có ai đùn đẩy, dùng cả tính mạng để bảo vệ từng tấc đất của tập đoàn Uyển Như.
Những người này, xứng đáng được Cố Uyển Như tôn trọng.
“Đây...!đây là nơi mà cô ở à?”
Lam Sương Nhi thấy sự trang trí xa hoa, lộng lẫy trong biệt thự mà cứng cả lưỡi không nói nên lời.
Loại trang trí cao cấp này, không cần nói tới đẳng cấp thì đừng nói là ở Thành phố Giang Tư, cho dù đưa mắt nhìn khắp cả tỉnh cũng sợ là không tìm được mấy nơi trang trí như thế này.
“Không, tôi thỉnh thoảng mới nghỉ ngơi ở đây thôi.”
Cố Uyển Như nói thật nhưng khi dừng ở trong tai của Lam Sương Nhi thì giống như đang khoe của vậy.
Nơi ở tạm thời, lại trang trí xa hoa như thế này ư? Thế thì phải giàu có thế nào chứ.
Sắp xếp xong cho Lam Sương Nhi, để cô ta yên tâm ở lại.
Sau đó, Cố Uyển Như quay về văn phòng để làm việc của mình.
Trước khi đi còn không quên hẹn cùng nhau ăn cơm tối nữa.
Không thể không nói, giữa Cố Uyển Như với Lam Sương Nhi có rất nhiều chuyện có thể nói, mới chỉ gặp gỡ mấy lần ngắn ngủi nhưng đã thành lập nên tình bạn tốt rồi.
Về tới văn phòng, cái con heo Giang Hải đang ngủ say sưa, thậm chí là còn ngáy với ch ảy nước miếng nữa.
“Vợ ơi, nói xong rồi à em?”
Giang Hải ngẩng đầu lên hỏi.
Cố Uyển Như day day trán, chỉ quan tâm tới sự an toàn của Lam Sương Nhi mà quên mất chuyện làm người đại diện rồi.
“Chồng ơi.” Cố Uyển Như nói: “Có người muốn đối phó với Lam Sương Nhi, nên em sắp xếp cho cô ấy vào trong biệt thự ở rồi.
Anh nói xem em làm như thế có đúng không?”
Cẩn thận từng li từng tí một, Cố Uyển Như kể lại chuyện của Lam Sương Nhi một cách chi tiết một lượt cho Giang Hải nghe.
Khóe miệng Giang Hải hơi cong lên, trong ánh mắt mang theo sự ác liệt nhè nhẹ.
Nhà họ Tả ở tỉnh Tề Vân ư? Thật là muốn chết mà.
Trời tạo nghiệt còn có thể tha, tự mình tao nghiệt thì không sống được đâu.
Những năm này, cái cậu chủ của nhà họ Tả ở tỉnh Tề Vân này đã làm bao nhiêu việc mất hết lương tâm rồi, đến cả Giang Hải cũng nghe được nhiều chuyện về anh ta.
Giang Hải không nói gì, vẻ mặt của Cố Uyển Như nghiêm túc, trong lòng còn có chút lo lắng, lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Giang Hải từng nói là ở Thành phố Giang Tư hoàn toàn đều có thể đi ngang, không ai có thể chọc vào tập đoàn Uyển Như được.
Nhưng mà làm thế này với những người vừa mới gặp vài lần thật sự là có chút hơi quá.
Hoặc là Giang Hải đang chém gió.
“Hay là em làm sai rồi?” Cố Uyển Như cẩn thận hỏi.
“Làm sai à?” Giang Hải cười nhăn răng: “Ai nói là em làm sai, anh thấy em làm quá đúng ấy.”
Sờ sờ cằm, Giang Hải cười hỏi: “Anh nói ở Thành phố Giang Tư không có người nào có thể chọc vào chúng ta lúc nào thế?”
“Hả?” Cố Uyển Như sửng sốt, sắc mặt có chút sợ hãi.
Giang Hải, chưa từng nói á?
Hình như là anh ấy từng nói mà, từ trước tới nay đối với lời nói của Giang Hải, thì Cố Uyển Như đã hình thành sự tin tưởng như là thói quen rồi.
Cho dù Giang Hải chỉ chém gió thì Cố Uyển Như vẫn luôn cảm thấy anh ấy nhất định có thể làm được.
Giang Hải cười dán lại gần Cố Uyển Như.
“Anh nói, không phải là Thành