[Trung thu vui vẻ, bánh trứng nướng vừa ra lò đúng là mĩ vị nhân gian thứ thiệt.]
Lúc trở về từ Trung Lịch, Trần Hải Thiên mang theo ba mươi cái bánh trứng nướng, đưa cho ba người bạn mỗi người năm cái, số còn lại để ăn mỗi ngày một cái, thế là sẽ ăn xong trước ngày hết hạn.
[Ớ ớ ớ ớ gửi một cái cho tôi nếm thử tí đi mờ, bánh trứng nướng là món tôi yêu nhất trần đời đó!]
[Dịch vụ chuyển phát gói nhỏ bảo đảm rất đắt, để tôi đốt luôn mã cho anh nhớ.] Anh nghĩ giờ có nên gọi cho ông ngoại hỏi ông có biết làm vàng mã hình bánh trứng nướng không.
[Anh đập dẹt ra rồi gửi như thư thường là ok mà. Gửi tới hòm thư số 71-13 bưu cục Đài Trung nhé.]
Trần Hải Thiên cứng đơ cả người, sững sờ không biết nên làm gì.
Dường như phải rất lâu rất lâu sau anh mới nhắn lại một chữ: [Được.]
[Người nhận là Trang Tuyết, không phải Trang Toán, cũng không phải Trang Tử, là Trang Tuyết nha, moahhh~]
[Nickname anh ái dữ vậy.]
[Tôi cũng thấy thế, cứ như là đằng sau có bong bóng màu hồng hay con kỳ lân chạy qua nhờ.]
Trần Hải Thiên xàm xí đôi câu với Nothing rồi tìm lý do đăng xuất, đoạn ngã người xuống ghế.
Quen nhau hơn một năm, anh cực kỳ tường tỏ có một số nơi nghĩ còn chẳng nghĩ tới nổi chứ nói chi là đặt chân được đến trong lòng Nothing. Hai người có thể duy trì mối quan hệ này, phần vì cả hai nói chuyện rất hợp cạ, nhưng trên cả vẫn là do đôi bên chưa từng hỏi, cũng chưa từng nhắc đến đời tư nhau.
Giữa họ chỉ tồn tại những con chữ, mà thậm chí đó còn chẳng phải những con chữ thực sự, cùng quá lắm chỉ nặng vài bit mà thôi. Vả lại, dù chữ nghĩa nặng hay nhẹ thì vẫn có sự khác biệt ít nhiều với hiện thực, thế nên họ đã giới hạn lời lẽ cuộc đối thoại của mình trong một phạm vi an toàn, chưa từng vượt qua ranh giới. Họ không giống một số thành phần trên mạng, còn chưa nhắn được vài câu đã tồng tộc khai hết cả họ hàng hang hốc nhà mình.
[Ngoài trời đang mưa to.]
[Thời tiết chỗ tôi đẹp lắm.]
Đó là cuộc nói chuyện thực tế gần nhất của bọn họ. Sau đó cả hai giống như tuyển thủ trượt băng nghệ thuật, trong chớp mắt đã dùng các con chữ bông đùa thế chỗ, đó chính là cách bọn họ tránh né đối phương.
Vậy mà, giờ đây Nothing lại vì một cái bánh trứng nướng mà phá vỡ luật chơi, đập tan sự ăn ý ngầm giữa bọn họ, thảy cho anh thứ hiện thực nhất đời. Cảm tưởng như đột nhiên nhân vật 2D thực thể hóa hay Sadako chui ra từ ti vi, khiến Trần Hải Thiên vừa tức giận vừa sợ hãi, luống cuống.
Anh đứng dậy lấy một cái bánh trứng nướng bỏ vào trong túi zip trong suốt kéo kín, cầm cái chai đập phẳng. Càng lúc anh càng đập mạnh hơn, cuối cùng giống như trút bỏ hận thù mà đập rầm rầm rầm rầm, tới nỗi mẹ anh đang ở trong phòng phải chạy ra xem anh làm sao.
“Con mất tự chủ.” Mẹ anh nói với giọng tràn ngập sự bất ngờ: “Gần mười năm rồi mẹ chưa từng thấy con mất tự chủ, mai nhớ nhắc mẹ đi mua vé số nhé.”
“Đáng ra như mọi người mẹ bình thường thì phải quan tâm hỏi sao con lại mất tự chủ chứ?” Trần Hải Thiên cầm chai nói với mẹ.
“Thì mẹ có phải người mẹ bình thường đâu.” Mẹ anh nói xong, cầm bánh trứng nướng quay lại phòng luôn.
Trần Hải Thiên tựa cái bánh tổ[1] chín nẫu, rã rời ngả người trên ghế. Mẹ anh đúng là một người mẹ quá mức không bình thường nên mới ly dị cha anh, bởi cha anh là một người hết sức bình thường. Chỉ có một người mẹ không bình thường mới bị tình yêu làm mê muội để rồi gả cho một người cha bình thường. Tình yêu quả đúng là khiến con người mù quáng.
Anh thở dài, đứng dậy tìm phong bì thư, viết địa chỉ hòm thư và tên Nothing lên, xong nhét cái bánh trứng nướng đã bị đập bẹp dí vào, dán lại, đoạn dán thêm con tem phía trên, đặt lên tủ để giày nơi chỗ ra vào cửa chính để hôm sau đi làm thì cầm luôn theo gửi.
Trên thư, anh không viết địa chỉ người gửi, nhỡ mà gửi lạc thì thôi, dẫu sao cũng chỉ là một cái bánh trứng nướng xẹp lép thôi mà.
Nói chung có thể tổng kết ba ngày đi làm đầu tiên của anh trong ba chữ: Bận sấp mặt. Phần lớn thời gian anh phải tiếp khách, thỉnh thoảng thì giúp Tam Khẩu nướng bánh mì vòng. Cũng may mà cửa hàng chỉ phục vụ đồ uống và thức ăn nhẹ, không phải rửa chén đĩa đầy dầu mỡ.
Bận rộn đã tạo cho anh cái cớ để không online. Mệt quá mà, anh tự thôi miên chính mình như thế, mệt tới mức chẳng còn hơi sức đâu mà bật máy tính lên mạng nữa.
Mệt thì mệt đấy, nhưng sung mãn dồi dào, bởi chỉ cần hít một hơi thôi là lá phổi căng tràn vị cà phê, khiến cõi lòng khoan khoái sung sướng, cả người tràn trề xúc cảm ngọt ngào mĩ mãn.
Ngày thứ ba anh đi làm cũng là ngày nghỉ của Lương Mĩ Lị. Mãi tới lúc sắp tan làm Trần Hải Thiên mới gọi cô qua, vừa đóng cửa quán thì kéo ngay Lương Mĩ Lị đến quán cà phê ở con ngõ nhỏ sát bên.
“Ông vừa mới tan làm ở quán cà phê này thì đã lập tức chạy tới quán cà phê khác?”
“Quán này mở tới lúc 12 giờ đêm mà.” Trần Hải Thiên đợi tới lúc nhân viên rót xong nước và rời đi mới nói tiếp: “Mấy bữa trước tôi bị mất tự chủ bà ạ.”
Trần Hải Thiên tin rằng cái ác, sự đố kỵ, bạo lực luôn tồn tại trong nhân tính mỗi con người dù ít hay nhiều, có mặt sáng ắt sẽ có mặt tối. Do chỉ là một kẻ bình thường nên anh cũng có chúng, song lý tính anh rất mạnh, đến mức có thể áp đảo cái ác. Anh thấy rõ ánh sáng của chính mình, cũng rành rọt vị trí vùng tối trong bản thân, do đó anh không thích làm người khác bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của mình. Chỉ khi cảm xúc dâng trào qua đi, nghĩ thông suốt rồi anh mới nói ra.
Lương Mĩ Lị bất thình lình đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chưa phải tận thế, may quá, thế làm sao?”
Trần Hải Thiên cố gắng kể lại kỹ mọi chuyện cho Lương Mĩ Lị dưới góc độ khách quan, không chứa suy đoán chủ quan nhất có thể. Lương Mĩ Lị nghe xong thì nghĩ một lúc mới nói: “Tôi thì có vài suy nghĩ, nhưng chắc suy nghĩ của tôi cũng giống