Mùa hạ dần qua, trời dần vào thu, lá trên hàng cây trong con ngõ nhỏ bắt đầu ngả vàng. Cửa sổ phòng khách mở toang, cơn mưa cuối hạ lẳng lặng buông xuống, Trần Hải Thiên nghiêm túc lên mạng tìm quán cà phê mới để làm chốn nương thân cho mình. Mục tiêu tìm kiếm của anh kiên định theo các tiêu chí: cách xa khu thương mại – có dưới mười cái bàn – ít hơn ba nhân viên, những thành phần như dân công sở, đám đông, đồng nghiệp, nếu có thể tránh được thì anh sẽ cố gắng tránh triệt để.
Có mục tiêu rõ ràng thì mọi chuyện cũng tiến hành trơn tru dễ dàng hơn. Ba người bạn anh vận dụng các mối quan hệ cá nhân, hễ mà tìm được quán cà phê nào phù hợp đang tuyển người sẽ lập tức báo cho anh. Sau khi phỏng vấn liên tục, cuối cùng anh đã được nhận vào làm ở quán cà phê trong con ngõ nhỏ gần khu trường học phía Nam thành phố.
Đó là một quán cà phê đong đầy hương vị cảm xúc. Nó không mang phong cách tối giản thường thấy của các quán cà phê trong thành phố mà lắng đọng hơi thở hoài cổ bụi bặm của những năm 50. Dường như ở nơi đây, sự phồn hoa đã lụi tàn nhưng vẫn vấn vít vương chút dư âm. Mùi cà phê, mùi quế thẩm thấu tan vào kẽ hở bàn ghế, mặt tường, vĩnh viễn đọng lại chẳng thể mất đi.
Quán cà phê có tên là “Hey Hey My My” – một ca khúc của Neil Young. Trần Hải Thiên ngửi mùi hương tươi mát của quả chanh mới cắt, nghe tiếng vang lanh lảnh của viên đá rơi vào trong cốc, bất giác say sưa chuyện trò suốt hơn một tiếng đồng hồ với chủ quán về rock thập niên cũ, quên khuấy luôn việc mình đến đây để phỏng vấn xin việc, mãi tới khi chủ quán hỏi khi nào anh đi làm được mới chợt bừng tỉnh.
Thế là anh đã có công việc mới. Trần Hải Thiên bắt đầu đi làm từ thứ Hai tuần sau, đúng sau ngày Trung Thu. Anh làm ca tối, từ 3 giờ chiều tới 10 giờ đêm, lo việc tiếp khách và phụ pha chế, đồng nghiệp của anh là một người pha chế tên Tam Khẩu.
“Tam Khẩu chứ không phải là Sơn Khẩu[1], ba chữ Khẩu, Khẩu Khẩu Khẩu”. Tam Khẩu thò đầu ra nhìn từ quầy bar, hết sức nghiêm túc giải thích với Trần Hải Thiên vừa phỏng vấn xong: “Cứ gọi tôi là A Phẩm ấy, mừng chú đến với Hey My, for the horde!”[2]
Anh lập tức chào hỏi Tam Khẩu với khuôn mặt tươi cười đã luyện thành nghề từ quán ăn nhanh. Tam Khẩu buộc tóc đuôi ngựa và để râu, nom y chang tay nghệ sĩ chán đời hít thuốc phiện quá liều.
Tam Khẩu nói với Trần Hải Thiên: “Anh biết chú đang nghi anh hít thuốc phiện quá liều chớ gì, thực ra anh chỉ thức đêm chơi World of Warcraft thôi, bản Mỹ đó, không cày đêm thì đào đâu ra người lập team.”
Trần Hải Thiên đẩy cửa rời khỏi quán cà phê trong vẻ ngại ngùng do bị người khác đi guốc trong bụng. Trên đường về nhà, anh vừa đi vừa vui vẻ hát: “Hey hey, my my, rock and roll can never die…”
Trước trung thu hai ngày, mẹ Trần Hải Thiên từ Nhật Bản về, mang cho anh một đống nguyên liệu nấu ăn. Mẹ anh chỉ hỏi quấy quá qua loa về công việc, rồi cũng chẳng ừ hử gì, chỉ bảo: “Con vui là được, dù sao thì cái nhà này cũng để cho con phá rồi, phá sạch thì tự thân vận động.” Từ trước tới nay, mẹ anh luôn mặc anh “muốn gì làm nấy”.
Chiều hôm Trung thu, hai mẹ con ngồi tàu hỏa đến Trung Lịch. Thu đã ghé qua, ngăn sao nổi bước. Bầu trời trong vắt tựa sứ xanh, tiếng rít tàu hỏa như muốn nghiền nát thời gian. Anh và mẹ anh ngồi sánh đôi, ai nấy tự đọc sách, lắng nghe thông báo trạm sau liên