Từ dạo thu qua trời cứ ấm mãi, tới tận đầu tháng 10 cơn gió lạnh đầu tiên mới ùa tới xua tan tàn dư của mùa hè, bầu trời trong vắt không một gợn mây, chẳng nhìn thấu trăng tỏ.
Trần Hải Thiên vẫn nói chuyện với Nothing như mọi khi, cuộc chuyện trò của họ chưa từng vượt qua giới hạn an toàn lần nào nữa.
Sau khi Nothing nhận được bánh trứng nướng thì viết cho anh một lá thư trên diễn đàn, nội dung gọn lỏn một câu: [Bánh trứng nướng đập xẹp lép biến thành hình tròn, làm nóng lên ăn vẫn ngon như thường.]
Anh không đáp lại, cũng không hỏi có phải Nothing ở Đài Trung không, thời tiết ở Đài Trung thế nào, Đài Trung có gì hay. Bọn họ vẫn thế, lên mạng đợi đối phương, gửi những tin nhắn đượm mùi dung tục và viết cho nhau các lá thư tràng giang đại hải vẩn vơ đâu đâu.
Anh kể Nothing nghe bánh hạt tiêu[1] rất ngon, mùa thu mà được cầm trong tay chiếc bánh hạt tiêu nóng hổi sẽ cảm thấy hạnh phúc đang miên man chảy xiết quanh mình.
Nothing nói với anh về bánh sandwich vị lạc hạt tiêu[2]: [Đổ bột nhão vào trong chảo thật to, rưới thêm bột lạc và đường (phân ra làm đường đỏ và đường trắng), đợi khi bột chín rồi thì tách ra cắt thành miếng tam giác. Ôiii ~ hạnh phúc mới lãng mạn thơ mộng làm sao *mắt ánh lệ*]
Anh đọc thư xong thì lập tức vào phòng bếp làm bánh đậu đỏ lạc tiêu.
[Nhà hàng nọ có mấy món ăn nghe tên thì mĩ miều hoa lệ lắm, nào thì “Rượu đỏ hầm thịt bò”, “Vịt hun khói” rồi “Cá tuyết Iceland hấp”, đến lúc ăn thì được mỗi bánh mì tỏi nướng[3] là ngon.] – Nothing đã viết trong thư như vậy.
Anh đi nướng bánh mì tỏi, sau đó gửi thư lại cho Nothing: [Thấy món nào có tên quá 6 chữ thì đừng có ăn, tên vừa khó nhớ lại chẳng biết thành phần chính là gì, như Gan cá tuyết hoa tương xanh, Đậu phụ rưới tương cùng hạt chia, Cá hồi rán kèm cá trổng tương bơ tỏi. Tốt nhất tên dưới 4 chữ thôi, như Tổ điểu xào, Bánh men gạo đỏ[4], Gà quê.]
Sau đó Nothing viết thư lại bảo với anh rằng Quách Phú Thành mới là món ngon, còn gà quê (Thổ Kê Thành) chỉ là một tòa thành thôi.[5]
Có lần, Nothing lại nhắn cho anh rằng: [Hôm qua nghe Thứ tha của Lôi Quang Hạ[6], nghe xong mà cứ như đang thả người chìm nổi trong nước.[7]]
Anh tìm bài đó nghe, rót cốc trà nóng ngồi trước máy tính ngẩn ngơ, nghe Lôi Quang Hạ hát khúc la la la vài lần.
Ngày lại ngày, thư của Nothing trong hòm thư dần đầy lên, phủ kín màn hình. Khi Nothing online, ID của người gửi trong hòm thư sẽ tỏa ánh trắng ngần làm bừng sáng cả dãy.
Bầu trời đêm thắp sáng những vì tinh tú của người, sắc màu mỹ lệ xiết bao, Lôi Quang Hạ hát xong lại ca vang khúc la la la mấy lần.
Mười ngày giữa tháng 12 trời lạnh căm căm, tới tận lúc này Đài Bắc mới nếm trải hương vị của mùa đông. Đài Bắc mưa dầm dề, không khí ẩm ướt khiến con người trở nên chập chạp hơn. Trong góc quán cà phê đã đặt cây thông Noel nho nhỏ màu trắng.
Buổi chiều thứ Tư, trời đổ mưa to, trong quán cà phê có hai bàn là khách trú mưa, một bàn thì đang tám chuyện về drama giới giải trí, một bàn gõ chữ trên Notebook. Trần Hải Thiên bận rộn cắt đôi bánh mỳ Đan Mạch, để sữa đặc, cà chua cắt lát lên rồi dùng ngón cái và ngón trỏ rắc bột tiêu đen, thêm rau sống và thịt gà đen xé sợi, bày lên đĩa sứ trắng tinh.
Nghe thấy tiếng chuông reo vang khi cửa bị đẩy mạnh, Trần Hải Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phụ nữ mà hình như anh quen đứng bên ngoài cửa sổ đẩy cửa bước vào.
Anh bưng nước và menu lên, lúc định rời đi thì lại bị người phụ nữ nọ gọi giật lại.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm mặt anh, ngập ngừng hỏi: “Cho hỏi… có phải cậu là bạn của Tiểu Thạch không?”
“Trước đây thì đúng, giờ chúng tôi đã không còn liên lạc với nhau.” Anh đứng lại, nở nụ cười thương mại: “Lâu quá không gặp nhỉ, chị Tần.”
“Xin lỗi, tôi quên mất tên cậu rồi.”
“Tôi là Tiểu Vạn.” Trần Hải Thiên chẳng bất ngờ chút nào, nhân vật trầm lặng nhất trong đám đông không đáng được nhớ tên.
“À à đúng rồi, Tiểu Vạn, cậu khác trước nhiều quá, giờ sáng sủa tươi vui hơn hẳn, xém nữa tôi không nhận ra. Cũng phải ba, bốn năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ? Hai năm trước tôi từng gặp Tiểu Thạch một lần, cậu ấy đã kết hôn rồi, vợ cậu ấy dễ thương lắm. Cậu thì sao? Có bạn gái chưa?”
“Chưa, chưa ưng được ai cả.” Anh ôm khay, khẽ cười rồi gật đầu với người phụ nữ nọ, nói: “Chị Tần, tôi phải làm việc đã, để chốc nói chuyện nhé.”
Trở nên sáng sủa tươi vui hơn ư? Trần Hải Thiên thầm tự hỏi, đó chẳng qua chỉ là lớp da tươi cười thương mại mà anh khoác lên thôi. Năm nay chẳng còn phải ngạc nhiên bởi bất kỳ điều gì nữa, đến Tiểu Thạch cũng yêu được phụ nữ rồi cơ mà.
Đó là người đã từng nói muốn bên anh trọn đời tới già.
Anh quay lại quầy bar, cầm lọ caramel vẽ từng vòng từng vòng xoáy tròn lên trên bề mặt hồng trà latte mà Tam Khẩu đã làm xong. Xoáy tròn siết sao quấn quện lấy nhau, trong chớp mắt anh rơi tõm xuống xoáy ốc caramel, băng qua lớp kem sữa, xuyên qua lớp hồng trà, lao qua bề mặt trái đất rơi xuống vùng quá khứ, ở nơi đó, ký ức tựa như đã đóng băng thành một tảng đá[8]. Sau đó anh trôi theo mùi sữa ngọt ngào nóng hổi bập bềnh nổi lên, cõi lòng bình thản nhấc một lá hồng trà đặt lên trên lớp sữa.
Khi trái tim bị bóp nghẹt thì cứ mặc kệ nó đã.
Chị Tần đã từng mở một cửa hàng ăn uống be bé. Anh, Tiểu Thạch và bạn Tiểu Thạch thường xuyên đến đóng họ ở đây. Cứ hai ngày họ lại đến cửa hàng ăn cơm, rồi hợp đồng thuê đến hạn, cửa hàng đóng cửa ngừng bán, bởi thế nên Tiểu Thạch đã đau xót không thôi.
Dường như cũng chính khi ấy, Tiểu Thạch đã yêu một cô gái. Vào lúc Tiểu Thạch bị tất thảy bạn bè mắng xối xả, chỉ có anh động viên Tiểu Thạch, cổ vũ chính bạn trai mình đã tìm được tình yêu trong hàng vạn hàng trăm người, ủng hộ anh ta yêu một người phụ nữ.
Anh mong Tiểu Thạch có thể hạnh phúc, điều anh quan tâm chỉ có vậy mà thôi.
Tiểu Thạch đã từng thật lòng muốn bên anh trọn đời tới già, bởi Tiểu Thạch những tưởng anh là người ấy. Mãi đến khi người ấy thật sự xuất hiện, không phải đàn ông, không phải phụ nữ, chỉ là người ấy, là người ấy trọn vẹn 100%. Mà không may thay, người ấy trùng hợp lại là phụ nữ.
Một người đàn ông đồng tính dám vứt bỏ bạn trai mình, đạp lên hết thảy lời trách móc chỉ trích của bạn bè để hết lòng yêu một người phụ nữ phải có dũng khí lớn lao tới chừng nào cơ chứ? Tiểu Thạch rất dũng cảm, anh yêu sự dũng cảm ấy ở Tiểu Thạch, Tiểu Thạch cũng yêu anh, chỉ