Lục Nhiễm thoáng chốc tỉnh táo lại, cả hai người đã cứ như vậy mà dùng tư thế ôm ấp như vậy triền miên hôn nhau một lúc thật lâu.
Lục Nhiễm chấn an bản thân, là do Lam Sênh kéo hắn vào trước, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện hoang đường như vậy.
Nhưng hắn ỉ mình đang tỉnh táo, nhân lúc Lam Sênh say rượu làm ra chuyện như vậy là rất không nên.
Nhưng chút lý trí cuối cùng này của hắn cũng đã bị những nụ hôn loạn xạ của người nào đó đánh cho vỡ tan.
Dù sao thịt treo trước miệng không ăn thì phí, Lục Nhiễm mặc kệ lý trí sót lại của mình, vòng tay ôm lấy cổ Lam Sênh, cùng lắm thì hắn sẽ chịu trách nhiệm với Lam Sênh là được, còn nếu như Lam Sênh muốn hắn coi đêm nay như chưa từng xảy ra chuyện gì, vậy thì cũng không sao cả, dù sao hắn cũng còn rất nhiều thời gian để khiến Lam Sênh tự nguyện trở thành của hắn mà.
Lam Sênh đột nhiên dùng tay xé toạc vạt áo đã ướt của Lục Nhiễm, lộ ra thân thể trắng mịn trơn nõn trước mắt, nụ hôn của Lam Sênh cũng dần di chuyển xuống phía cổ Lục Nhiễm, Lam Sênh gần như là nhấc bổng Lục Nhiễm lên khỏi thùng nước, ôm hắn thả xuống dường.
Lục