Hứa Nùng lúc này nhìn thấy Chu Khởi, trong đầu đều là nghĩ lúc trước dẫm hắn một cước.
Lúc đấy liều mạng, cũng cảm thấy thành phố điện ảnh lớn như vậy, hắn sẽ không nhàm chán tới từng tổ kịch tìm, 80% hai người sẽ không lại gặp mặt, cho nên mới dám. . .
Nào ngờ chưa tới một ngày, buổi tối lại có thể gặp được hắn, hơn nữa vẻ mặt hắn cùng lúc trước không giống nhau lắm, vẻ mặt lành lạnh, dường như có một luồng khí thế vô hình nào đó càng thêm mãnh liệt hơn.
Ngơ ngác nhìn hắn, vẫn không lên tiếng.
Điều này làm cho Lý Hướng Nam bên cạnh cảm thấy không đúng lắm, đứng chen vào vị trí giữa hai người, chắn ở trước người Hứa Nùng .
“Anh là ai? Tìm Nùng Nùng có việc?”
Bộ dáng Chu Khởi vốn chút vô lại trong khí chất lưu manh
, đặc biệt vẻ mặt lúc này còn không hờ hững giống lúc trước, gương mặt bình tĩnh mà lại âm trầm, thêm vào đó hơi thở ngang ngạnh trên người hắn, rất khó đem hắn liên tưởng tới mặt tốt đẹp
Hắn hôm nay lại không có mặc bộ đồng phục bảo vệ, thay vào đó là mặc áo T-shirt màu đen, quần màu đen nguyên bản của mình, dưới chân còn đi đôi giày cổ cao màu đen, cả người nhìn rất khó dây vào.
Lúc này hai người cách nhau không gần không xa, Lý Hướng Nam cảm thấy chiều cao của mình không thấp, nhưng nào ngờ đối phương so với mình còn hơn nửa cái đầu.
Chu Khởi nghe xong lời của hắn, chỉ nhẹ nhàng nâng mắt nhìn hắn. Tiếp theo khóe môi lộ ra nụ cười với ý vị không rõ ràng, lại gảy tàn thuốc xuống đất.
“Cậu là gì? Che chở?”
Lý Hướng Nam bị nói cho sững sờ , tiếp theo có chút khó khăn, ấp úng hai, ba giây, mới chậm rì rì nói ra hai chữ: “Bạn học.”
Chu Khởi cười gằn một tiếng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Lý Hướng Nam biến thành khinh thường, “À, bạn học.”
Lý Hướng Nam có chút không nắm chắc phản ứng này của hắn là gì, vừa định quay đầu nhìn về phía Hứa Nùng, muốn hỏi một chút là xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này Hứa Nùng đứng dậy .
“Việc đó. . . Bọn tớ có quen biết.” Hứa Nùng cảm thấy bản thân mình lại không nói gì, sự việc sẽ càng ngày càng hiểu lầm nghiêm trọng hơn, cho nên không quá tình nguyện đứng ra giải thích.
Vừa nghe thấy điều này, trong mắt Lý Hướng Nam lúng túng lại quẫn bách, ở trong lòng không ngừng ảo não bản thân mình sao lại đột nhiên kích động như vậy!
Có điều người bình thường học khoa diễn xuất phản ứng bình thường đều rất nhanh, tuy rằng lúc này trong lòng hắn cảm thấy khó mà chấp nhận được, nhưng trên mặt lại không hiện ra.
Thậm chí còn hướng về phía Chu Khởi duỗi tay ra, rất khách khí chào hỏi: “Xin chào, tôi tên Lý Hướng Nam, là bạn cùng lớp với Hứa Nùng , vừa rồi hiểu lầm anh, xin lỗi, anh đừng trách.”
Nào ngờ ngược lại với hành động từ đầu đến cuối của hắn là sự xem thường, Chu Khởi không đáp lại hắn, để mặc cho hắn một mình duỗi tay đứng ở đó.
Lý Hướng Nam có chút lúng túng, ngượng ngừng buông tay xuống, muốn xoay người rời đi, lại không cam chịu, không muốn để hai người đơn độc ở cùng một chỗ.
Nhưng Chu Khởi căn bản không thèm để ý, hắn cúi đầu, nhìn về phía Hứa Nùng hỏi: “Em còn có việc ở đoàn kịch?”
“À. . .” Hứa Nùng nói xong mím môi, trong mắt mang theo vẻ lo lắng, “Việc đó. . . Anh có chuyện gì không?”
Chu Khởi ngậm thuốc lá, cười, “Không có chuyện gì không thể tìm em?”
“. . .”
“Hiện tại có rảnh không?”
Hứa Nùng chớp mắt, “Có, nhưng. . .”
Chu Khởi dường như chỉ nghe nửa câu đầu, có được đáp án mình muốn liền không cho cơ hội cự tuyệt, bàn tay duỗi về phía trước, bắt lấy cổ tay cô, không nói lời gì liền lôi cô đi ra ngoài đi.
Ngón tay của hắn khớp xương rõ ràng, nhiệt độ lòng bàn tay truyền tới xúc cảm ấm áp, Hứa Nùng theo bản năng giãy dụa, đổi lại Chu Khởi lườm một cái.
“Hừ?”
Hứa Nùng muốn nói gì đó, nhưng bị hắn nhìn chăm chú, nên cái gì cũng không nói ra được.
“. . . Không có chuyện gì.”
Lý Hướng Nam có chút thất thần.
Tuy rằng ở trong mắt người khác, Hứa Nùng vô cùng dễ bắt nạt cũng dễ nói chuyện, nhưng hắn biết, trong xương cốt cô còn mang theo chút kiên cường. Mà biểu hiện ngày thường, tất cả đều xuất phát từ tự nguyện.
Một khi không muốn, bất luận người nào cũng không thể ép buộc làm gì.
Giống như ở trong đoàn kịch mà nói, mặc dù cũng không biết lý do gì mà cô nhất định phải làm phó đạo diễn, nhưng hắn cũng hiểu được, hiện tại tất cả nhẫn nhịn đều là vì vị trí phó đạo diễn.
Càng là đồ vật cô quan tâm, cho nên không để ý đến những bất công và xem thường ngoài thế giới kia.
Mà lúc nãy không có cự tuyệt, có phải là đại diện cho. . .
Hắn nhìn hình bóng hai người biến mất ở trong màn đêm, trong giờ khắc đó trong lòng có chút không cam chịu .
Bạch Hiểu lúc này đứng đằng sau hắn lên tiếng, giọng điệu vẫn giống ngày thường mang theo tia trào phúng, “Còn thật sự thích đồ nhà quê đó? Nhìn thấy cô ta đi cùng người đàn ông khác, đau lòng?”
Bạch Hiểu không có tận mắt nhìn thấy quá trình phát sinh bên này, cũng không nhìn thấy rõ mặt Chu Khởi, nhưng nhìn bóng lưng cũng có thể có thể thấy, Hứa Nùng là đi cùng một người đàn ông.
Mà Lý Hướng Nam nghe xong, ánh mắt cũng không thèm nhìn cô ta, trực tiếp xoay người rời đi.
Bạch Hiểu nhìn phản ứng này của hắn, trong thời gian ngắn tức giận trong đầu càng tăng thêm.
Điều kiện gia đình cô ta rất tốt, có bối cảnh có tài nguyên, cái tổ này của Mạnh Tư Ngữ , không phải nhất định phải tới, dù sao vừa nhỏ lại vừa nghèo, nói là đến làm phó đạo diễn, nhưng thực chất cùng làm việc vặt cũng không có gì khác biệt.
Dù có ghét bỏ như vậy, cuối cùng vẫn là đến rồi.
Một là nguyên nhân nghe nói Lý Hướng Nam sẽ tham gia diễn, hai là vì biết Hứa Nùng muốn cái vị trí phó đạo diễn này.
Tên Hứa Nùng trước đó từng nghe qua.
Thích Lý Hướng Nam, cho nên thường cùng người trong ký túc xá bát quái về hắn, mà trong những bát quái đó, tên Hứa Nùng xuất hiện nhiều lần, mà người ngoài nhìn ra, Lý Hướng Nam đối với con nhỏ quê mùa đó rất chiếu cố.
Lúc đó trong lòng Bạch Hiểu chính là cái gai oán hận , đặc biệt nhiều lần đối với Lý Hướng Nam lấy lòng, nhưng nhiều lần bị cậu ta không chú ý tới, cái gai này quấn càng sâu .
Sau đó trong một lần vô tình, lại nghe thấy cuộc nói
chuyện của các giáo viên, trong lời nói vẫn luôn rất không khả quan, thậm chí còn nhắc tới Hứa Nùng, nói sinh viên đó học khoa biểu diễn, hình như năng lực chuyên môn rất mạnh.
Lời này không nghi ngờ gì chính là đổ thêm dầu vào lửa trong lòng Bạch Hiểu, rất tức giận, cũng không biết mình rốt cuộc không bằng con nhà quê đó ở điểm nào, tiếp cận người thích mà người đó không để ý tới mình, thậm chí đến cả giáo viên cũng coi trọng đối phương.
Cho nên không nhịn được, tìm cơ hội lấy lòng Mạnh Tư Ngữ, dùng thủ đoạn sở trường nhất trà trộn vào đoàn kịch.
Hơn nữa mục đích vào tổ cũng rất rõ ràng, một là tiếp cận Lý Hướng Nam, hai chính là muốn chèn ép Hứa Nùng, đem thứ cô ta quan tâm đoạt lấy!
Cho nên sau khi tới tổ kịch mới luôn mọi lúc mọi nơi cùng Hứa Nùng đối nghịch, nhưng Hứa Nùng giống như cỏ dại, đối với những hành động mờ ám một chút cũng không quan tâm.
Nghĩ lại thái độ vừa nãy Lý Hướng Nam đối với mình, trong lòng Bạch Hiểu giống như cây đuốc bùng lên.
Âm thầm cắn răng, trong đầu nghĩ, không thể lại giở trò vặt như vậy, muốn thật sự làm lớn một chút, dạy dỗ Hứa Nùng mới được!
————————————
Từ trong đến bên ngoài thành phố điện ảnh đều là nhân viên tổ kịch, xung quanh đám diễn viên đi lại cũng rất nhiều, đương nhiên không thiếu tuấn nam mỹ nữ.
Chu Khởi và Hứa Nùng đi cùng nhau, tổ hợp hai người tuy rằng có chút không thích hợp, nhưng cũng không có người nghĩ nhiều làm gì, còn tưởng rằng bọn họ là người của tổ nào đó, trang phục trên người cũng là trang phục đóng phim.
Nhưng Hứa Nùng vẫn luôn không thèm để trong lòng ánh mắt của người khác, nếu như bị người ra nhìn cũng không có gì.
Để ý đến, là người đàn ông đi bên cạnh.
Lo lắng trong lòng ngày càng lớn, luôn cảm thấy đêm nay người đàn ông này cùng lúc trước không giống nhau, nhưng chỗ nào không giống thì lại không nói ra được.
“Việc đó. . .” Giọng nói ỉu xìu ở phía sau phát ra.
Chu Khởi nghe thấy, quay đầu lại liếc mắt nhìn, “Hả?”
Lúc này bọn họ dừng lại bên ngoài trường quay của đoàn kịch, có mấy cái đèn sáng treo ở đó, tia sáng có chút đột ngột, chiếu vào trên mặt Chu Khởi, sáng tối phân cách vô cùng rõ ràng, đem ngũ quan rõ ràng nguyên bản của hắn càng trở nên thâm thúy.
Hứa Nùng xuyên qua mắt kính nhìn hắn, sau đó mới chậm rì rì mở miệng hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Chu Khởi buồn cười, nói: “Mang em đi xa như vậy rồi, em mới nhớ đến hỏi điều này, có phải là quá muộn rồi không?”
Trước muốn hỏi, nhưng hắn không cho cơ hội .
Trong lòng Hứa Nùng nghĩ như vậy , nhưng cũng không có gan nói thẳng ra, có chút căng thẳng đứng tại chỗ, không nói gì nữa.
Hắn cầm thuốc lá rít một hơi, tiếp theo đem tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó ngẩng đầu nói: “Lúc trước không phải nợ em hai ân huệ, liền nghĩ muốn mời em ăn bữa cơm.”
“Hai lần?” Chuyện giúp hắn trốn bọn người đòi nợ tính là một lần, ngoài ra một lần từ lời nói của hắn là khi nào?
Chu Khởi đọc hiểu suy nghĩ trong lòng cô, lười biếng mở miệng: “Bật lửa.”
À.
Hứa Nùng chớp mắt, rõ ràng.
“Thực ra không tính là chuyện lớn gì. . . Anh không cần để trong lòng.”
Lông mày Chu Khởi nhướn lên , dễ dàng nghe được ý tứ trong lời nói đó.
“Không muốn cùng anh ăn cơm?”
“. . .” Hứa Nùng không ngờ tới hắn lại đem lời nói trắng ra như thế, lúc này trong lòng sinh ra một cảm giác có lỗi, “Không phải là không muốn, chính là cảm thấy mọi người đều rất bận, hơn nữa. . .”
“Anh không bận.” Chu Khởi phất phơ nhìn cô nói, “Vừa rồi anh hỏi qua em, em nói rảnh.”
Môi Hứa Nùng khẽ nhếch, muốn nói lại thôi, nhưng do dự nửa ngày không có nói ra.
Chu Khởi thấy như vậy, mở miệng lần nữa, giọng điệu lười biếng, “Con người anh thích khiêu chiến, mọi chuyện càng khó, anh càng có cảm giác hưng phấn, cũng kiên trì càng lâu.”
Nói tới đây, hắn cụp mắt, trong con ngươi thâm thúy hiện lên ý cười không rõ ràng.
” xác định cần từ chối sao? Bạn học nhỏ.”