Chỗ trống ở thành phố điện ảnh không nhiều, nơi nơi đều là người.
Hứa Nùng đẩy ban công, thật vất vả mới tìm được một chỗ có bóng mát ở ban công.
Xoay người nhìn về phía Chu Khởi, chỉ bên đó, “Ngồi ở đâu?”
“Đâu cũng được.”
Hứa Nùng thấy hắn không từ chối, liền dẫn đầu bước qua hướng đó. Móc ra một bao giấy ăn, lấy ra hai tờ, chia ra trải ở trên thềm.
Khoảng cách hai tờ giấy ngăn cách rất xa , Chu Khởi rũ mắt, liếc nhìn.
“Ngồi chỗ này bôi thuốc cho anh?”
Hứa Nùng gật đầu, hơi nghi hoặc một chút, vừa rồi không phải là hắn đồng ý sao? Đột nhiên vì cái gì mà hỏi như vậy?
“Em cách xa như vậy làm sao có thể bôi chứ?”
Hứa Nùng liếc nhìn hai tờ giấy trên bậc thềm, nghĩ thầm trong lòng , xa sao? Vẫn tốt mà?
Nhưng cũng không muốn vì loại chuyện nhỏ này mà phản bác hắn làm gì, khom người nhẹ nhàng kéo tờ giấy dịch chuyển sang bên cạnh, khoảng cách khoảng chừng hai, ba cm.
Tiếp theo cũng mặc kệ phản ứng của hắn trực tiếp ngồi lên trên.
“Được rồi, khoảng cách này không xa, anh qua đây ngồi đi.”
Giọng Hứa Nùng mềm mại, giọng nói đó càng giống như chăm sóc bạn nhỏ đang ồn ào, tức giận, nghe thấy lời này Chu Khởi híp mắt lại.
Chân dài của hắn bước tới, đem tờ giấy còn lại đá sang một bên, cong người xuống trực tiếp ngồi bên cạnh Hứa Nùng, một chân nhẹ nhàng chạm vào một chân cô.
Tiếp đó, liền thấy hắn hướng về phía sau dựa gần hơn, hai khủy tay nhẹ nhàng chống lên cao đặt ở trên bậc thang đằng sau lưng.
“Đây mới gọi là cách không xa.”
“. . .”
Hứa Nùng cảm thấy bộ dáng này của hắn rất vô lại, chỉ muốn nhanh chóng bôi thuốc xong liền quay về, cũng không nhiều lời, chỉ lặng lẽ đem chân của mình di chuyển sang bên cạnh.
“Đưa tay qua đây.”
Bởi vì tư thế của Chu Khởi là nguyên nhân, sau đó Hứa Nùng chỉ có thể cúi người về phía trước bôi thuốc cho hắn.
Hắn giơ tay của mình ra, Hứa Nùng cố gắng hết sức không trực tiếp tiếp xúc với làn da của hắn, mà là cầm bông tẩm cồn nhẹ nhàng lau, sợ lau không sạch, lại cầm bông sạch được tẩm nước khử trùng lau .
Khi nước khử trùng tiếp xúc với vết thương, có bọt khí màu trắng xuất hiện, nhìn khó chịu, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi một câu: “Đau không?”
Chu Khởi liếc vết thương trên mua bàn tay một chút cảm giác cũng không có, “A.”
Lại nhìn Hứa Nùng, vốn dĩ lời trong miệng muốn nói ra loại xoay chuyển một vòng, sau đó lấy đầu lưỡi chống đỡ hàm răng, cười hết mức xấu xa, “Rất đau, bạn học nhỏ thổi cho anh?”
“. . .”
Hứa Nùng nhìn dáng vẻ này của hắn, liền biết hắn lại đang trêu chọc mình.
Sau đó gắng gượng kêu bản thân mình không để ý đến ánh mắt của hắn, cứng rắn cúi đầu thay hắn xử lý tốt vết thương.
Khi kết thúc, thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy muốn bỏ chạy.
Kết quả cổ tay đột nhiên bị hắn nắm lấy, hắn ở phía sau mở miệng: “Vội gì chứ? Nói một chút, chuyện hôm nay là như thế nào?”
Người Hứa Nùng lúc này đã đứng lên, cúi đầu nhìn cổ tay mình bị hắn nắm, theo bản năng giãy dụa, nhưng giãy không ra.
Ánh mắt cũng không nhìn hắn, liền rũ mắt hỏi: “Chuyện gì chứ?”
Chu Khởi không cho cơ hội giả ngốc, nói thẳng: “Vì sao lại xuất hiện ở chỗ đó, vì sao lại gặp phải đám người đòi nợ đó?”
Hứa Nùng không trả lời, mà là yên lặng mấy giây, một lần nữa ngồi trên bậc thang, nhìn hắn.
“Anh nếu như muốn để tôi trả lời vấn đề của anh, vậy anh trước hết phải trả lời tôi hai vấn đề.”
Chu Khởi đầy hứng thú nhướn mày, có chút bất ngờ.
“Được, em hỏi đi.”
“Việc thứ nhất, rốt cuộc anh có phải họ Chu không?”
Chu Khởi không chút do dự, “Đương nhiên.”
Dường như sợ cô không tin, hắn lại bổ sung một câu: “Cần anh lấy chứng minh thư cho em xem không?”
Nói xong, bày ra bộ dáng thật sự móc túi áo.
Hứa Nùng thấy vậy nhanh chóng cản lại, hai bàn tay nhỏ, trắng nõn đè lại cánh tay của hắn, sau khi lòng bàn tay tiếp xúc với độ ấm trên da của hắn, nhanh chóng phản ứng lại, không được tự nhiên đem tay rời đi.
“Tôi không phải không tin,
Chu Khởi liếc nhìn chỗ da vừa bị cô chủ động đè lên, lại lười biếng giương mắt nhìn cô, “ừm, xác nhận qua, sau đó thì sao?”
“Sau đó. . . Chính là vấn đề thứ hai.”
Hiếm khi thấy Hứa Nùng đối mặt với hắn, nét mặt mang theo nghiêm túc và chăm chú.
“Người đám người đòi nợ lãi suất cao cần tìm không phải là anh chứ?”
Chu Khởi cũng không có gì do dự, gật đầu, “Đúng, không phải là anh.”
“Vậy lúc trước tôi đi tìm anh, vì sao anh không nói?”
Còn chủ động giúp hắn như vậy, lại còn nói một đống chuyện không có tác dụng, ở trong mắt hắn, có phải đều trở thành trò cười?
Chu Khởi bình chân như vại, dựa vào trên bậc thang, tư thế lười biếng, “Đây tính là vấn đề thứ ba?”
Hứa Nùng bị nghẹn, không nghĩ tới hắn sẽ nói cái này, nhất thời tức giận, cũng không muốn tiếp tục hỏi nữa, một lần nữa đứng dậy muốn rời đi.
Chu Khởi giống như phát hiện ra ý nghĩ của cô, lần này nhanh chóng bắt lại.
“Gấp gì chứ? Em còn chưa nói với anh?”
Hứa Nùng đỏ mặt giãy dụa, vẫn là không giãy ra được, tâm trạng cũng buồn bực, khi nhìn hắn, ánh mắt nhìn hắn có chút hung dữ” .
“Vậy rốt cuộc em có nói không!”
Chu Khởi buồn cười, trong lòng nghĩ, đây là dọa người, hay là quyến rũ người đây?
Phút chốc, hắn mở miệng: “Người bọn họ muốn tìm xác thực không phải anh, anh cũng không nợ tiền bọn chúng, nhưng anh thiếu nợ người khác.”
Hứa Nùng sửng sốt một chút, không ngờ tới sẽ nghe được đáp án này, nhất thời không phản ứng lại.
“Cái gì?”
Chu Khởi nhìn cô, bắt đầu trợn mắt nói dối.
“Không phải em cho rằng anh trời sinh có bản lĩnh lợi hại như vậy chứ? Đều là trốn nợ mà ra. Cùng với những người anh nợ tiền lúc trước, chuyện ngày hôm nay đều là trò trẻ con. Đám người đòi nợ lúc trước trực tiếp chặt chân, chặt tay, động dao, động súng.”
Hứa Nùng có chút đổi mới nhận thức, miệng nhỏ mở ra thật lâu không có khép lại được, nửa ngày mới phun được vài chữ.
“Vậy trong nhà. . . Không có người phụ trách sao?”
“Sao phải phụ trách? Bọn họ so với anh còn nợ nhiều tiền hơn.”
“. . .”
“Bạn bè cũng thế, có một người anh em bị truy đuổi, đòi nợ ba năm liền ổn định hai chân giả, còn có một người còn lại một tay một chân.”
“. . .”
Chu Khởi đột nhiên cúi người qua, mặt sáp lại gần đến trước mặt Hứa Nùng, nhếch môi nở nụ cười xấu xa.
“Cho nên, bạn học nhỏ, em nhìn anh đáng thương như vậy. . .”
Lúc nói chuyện, hơi thở còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt tản ra ở xung quanh chóp mũi, hơi thở nhẹ nhàng mang theo tính xâm lược.
“Có phải nên cống hiến tình yêu không ?”