Cháy hết lãng mạn

Bạn học nhỏ, anh rất đoan trang, đừng bắt nạt người ta (2)


trước sau

Lần gặp trước ở quán mì, dường như cũng quên không nói với bà chủ là không cần bỏ rau thơm , sau đó vừa nghĩ đến chuyện làm cho tâm trạng buồn bực mấy ngày, vừa máy móc gắp bỏ rau thơm.

 

Không ngờ tới chuyện nhỏ như vậy, vậy mà ở trong mắt anh ta lại nhớ kỹ .

 

Trong ấn tượng, người đối với chuyện này của mình cũng chỉ có người tỉ mỉ mới để tâm như vậy, dường như chỉ có bố.

 

Hứa Nùng nghĩ tới đây, nhất thời có chút hoảng hốt.

 

Chu Khởi thấy rất lâu không có nói chuyện, hờ hững nhếch môi, “Sao vậy? Cảm động? Nói cũng không nói ra được?”

 

Hứa Nùng mím môi, giương mắt nhìn anh ta, ánh mắt có chút phức tạp.

 

Không biết vì sao, trong lòng Chu Khởi tuôn trào một loại cảm giác không tên .

 

Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ phía đối diện, ánh mắt nhìn mình chằm chằm, sau đó nhỏ giọng mở miệng nói với hắn ——

 

“Anh . . . Khá giống với bố của em.”

 

Chu Khởi: “. . .”

 

Cũng ý thức được bản thân dường như nói nhầm, Hứa Nùng nhanh chóng bổ sung, “Anh đừng hiểu lầm, ý của em không phải nói anh già, em là nói. . .”

 

Vừa nghe tới từ bố làm cho Chu Khởi không thể ăn được nữa, hắn lại sợ cô gái này lại nói ra điều gì đó, liền nhanh chóng đổi chủ đề, chủ động hỏi cô: “Em tới tìm anh, có chuyện?”

 

“A. . .” Hứa Nùng mím môi, trầm mặc, đột nhiên có chút xấu hổ không biết có nên nhắc tới kế hoạch lúc trước.

 

“Hửm?” Thấy không nói lời nào, Chu Khởi lại chủ động lên tiếng.

 

“Là, là em muốn hỏi anh , anh có muốn làm việc bán thời gian không.” Giọng nói rất nhỏ, mà khi nói chuyện cũng không dám nhìn Chu Khởi.

 

Xác thực là Chu Khởi đã nghe thấy, nhưng nhìn thấy phản ứng này, lại không nhịn được ý nghĩ muốn trêu chọc.

 

Hắn nhướn mày, hỏi: “Cái gì? Em lặp lại lần nữa.”

 

Hứa Nùng yên lặng mấy giây, nhắm mắt, tốc độ nói rất nhanh, đem tất cả những lời muốn nói đều nói ra, “Chính là chỗ em có một hoạt động làm bán thời gian, làm từ sáng đến tối, một ngày được 500 anh làm không?”

 

Nói quá nhanh, cơ bản não cũng không có nghĩ qua, cho nên cũng lo lắng không biết anh ta có cảm thấy tiền quá ít.

 

Há miệng, vừa định bổ sung, liền nghe thấy giọng điệu của Chu Khởi từ đầu đó thong thả vang lên, “Từ sớm. . . đến muộn? Em chắc chắn?” (Chu đa cấp cố ý bé cong lời nói của Nùng Nùng).

 

Hứa Nùng có chút mờ mịt, không rõ ràng ý tứ của hắn.

 

Chỉ nghe thấy giây tiếp theo, Chu Khởi lại mở miệng, giọng điệu vô lại, trong vô lại mang theo xấu xa.

 

“Bạn học nhỏ, anh rất đoan trang, em đừng bắt nạt người ta.”

 

“. . .”

 

Lần này Hứa Nùng cũng hiểu rõ hàm nghĩa câu “Từ sớm. . . đến muộn?” của anh ta, bị anh ta chọc cho vừa tức lại vừa xấu hổ, gò má khô nóng cứ thế mà bốc lên cao.

 

“Anh có thể nghiêm túc không?” Không nhịn được, mang theo hung dữ trừng hắn, “Em đang cùng anh nói chuyện nghiêm túc.”

 

Chu Khởi cố nén cười, khóe miệng vẫn như cũ nhếch lên, nói: “A, được, nói đi.”

 

Hứa Nùng nhìn bộ dáng anh ta như vậy, liền không nhịn được ở trong lòng đạp anh ta một cước. Sau đó, ổn định tâm trạng, đem toàn bộ sự việc nói ra.

 

“. . .

 

Có thể coi là như vậy, sau đó em cần tìm một ứng viên nam có đủ điều kiện thay thế nam diễn viên đó, anh có thể giúp em không?”

 

Ánh mắt thành khẩn nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy ánh sáng kỳ vọng, chăm chú lại nghiêm túc.

 

Chu Khởi nghe xong, chỉ lẳng lặng nhìn hai, ba giây, vẻ mặt cà lơ phất phơ giảm bớt.

 

“Ai bắt nạt em?”

 

Hứa Nùng sửng sốt một chút, không nghĩ tới anh ta lại hỏi như vậy.

 

Bản thân mình vừa nãy tránh nặng tìm nhẹ đem chuyện xảy ra trong tổ kịch nói ra, cũng không có biểu đạt qua oan ức hoặc tâm tình

của bản thân, vậy sao anh ta có thể đoán được bản thân mình bị bắt nạt a?

 

“Bắt nạt em là vì đám người đòi nợ gây khó dễ cho em?”

 

Lời của Hứa Nùng tới bên miệng, mấy lần mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là đè xuống.

 

“Không có gì, những chuyện đó đều không quan trọng. Em chỉ muốn biết, anh có đồng ý đi không? Chi phí, em có thể. . .”

 

Lời còn chưa dứt, liền bị anh ta đột nhiên cắt đứt, “Đi , vì sao không đi, nhưng tiền thì bỏ qua, anh không cần tiền, nhưng có điều kiện khác.”

 

Hứa Nùng nghe thấy anh ta đáp ứng, vui vẻ không thôi, đương nhiên cũng không để ý anh ta nhắc tới điều kiện khác.

 

“Có thể! Anh nói đi.”

 

“Anh làm bảo vệ ở thành phố điện ảnh này chỉ là công việc tạm thời.”

 

Hứa Nùng chớp mắt, không nghe ra ý tứ của anh ta, công việc tạm thời? Làm bảo vệ còn phân chính thức với tạm thời hay sao?

 

“Chính là loại hình làm một ngày tính một ngày, không chừng ngày nào đó bị cấp trên sa thải cũng không biết.”

 

“A. . .” Nghe xong rốt cuộc cũng không hiểu ý tứ của anh ta, hỏi, “Sau đó thì sao?”

 

“Gần đây trong phòng ký túc xá quá chật, công việc tạm thời của anh mỗi ngày đều đắp chiếu ngủ ở hành lang, vừa khó chịu vừa nóng, cho nên là muốn hỏi . . .”

 

Hắn vừa nói, ngón tay thon dài vừa gõ từng nhịp từng nhịp trên mặt bàn, vẻ mặt có chút lười biếng.

 

“Công việc này của em, có bao ăn bao ở không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện