Sau khi Chu Khởi quay về ký túc xá bên này, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ.
Lúc đi ra, đúng lúc Trần Tiến gọi Video tới, hắn vừa lau tóc vừa tiếp điện thoại.
Di động dựng ở một bên, hắn cũng không có nhìn vào bên trong màn hình, thuận miệng nói câu: “Ừm?”
Trần Tiến ở đầu bên kia cũng không khách khí, giọng điệu trêu chọc: “Chết tiệt, cậu cùng tớ gọi Video là khoe mẽ sao? Sao vậy, cơ bụng đẹp lắm sao?”
Lúc này Chu Khởi xác thực không có mặc áo, khi từ phòng tắm đi ra, hắn chỉ tùy tiện mặc một chiếc quần dài rộng rãi.
Vùng eo cơ bắp xác thực rắn chắc lại không khoa trương, hai tay cũng như vậy, trần trụi ở trong không khí, mang theo đường cong khêu gợi.
Lời này ngược lại Chu Khởi không quan tâm, chỉ là cảm thấy có chút không nhẫn nại, “Cậu gọi Video là vì nói cái này?”
“Đương nhiên không phải!”
Trần Tiến ở đầu bên kia trầm mặc, nghĩ một lúc, ” hôm nay tớ gọi điện cho Hoắc Tam. . .”
“Sau đó?”
Chu Khởi vừa nói chuyện, vừa đem khăn vắt sang bên cạnh, hơi cúi người xuống, thuận tiện duỗi tay móc thuốc lá từ chiếc hộp trong tay.
Thuốc này là người phụ trách thành phố điện anh phái người mang tới đồng thời cũng là làm theo yêu cầu của hắn.
Không phải là nhãn hiệu bình thường hay hút, cũng không phải là thuốc lá, hàng hiệu nước ngoài, là loại trên thị trường phổ thông nhất cũng là loại giá thấp nhất.
Hắn nhìn hộp thuốc lá, trong đầu nhớ lại, hình như lúc trước ở trong siêu thị từng nhìn thấy qua loại thuốc lá này, bao nhiêu tiền một hộp?
Năm đồng hay là bốn đồng năm hào?
Trần Tiến ở đầu bên kia ồn ào tuôn ra một tràng, phát hiện Chu Khởi căn bản giống như không có nghe, cũng tức giận.
“Tớ nói này đại thiếu gia! Cậu rốt cuộc có nghe thấy lời tớ nói không!”
Vẻ mặt Chu Khởi lười biếng bóc vỏ hộp thuốc lá trong suốt, câu được câu không trả lời: “Nghe .”
“Vậy cậu lặp lại lời tớ vừa nói một lần .”
“Cậu nói cậu không có chuyện gì, cúp máy.”
“. . .”
Trần Tiến cũng không biết là máu đã lộn vòng mấy đời, nghĩ trong đầu nhận định mấy người anh em của hắn, từng người so với từng người đều không bình thường.
Hắn cảm thấy bản thân mình căn bản là sinh sống trong vách núi!
Suy nghĩ một chút, hắn nhẫn nại lặp lại lần nữa: “Tớ nói chính là Hoắc Tam. Tên đó gần đây cũng không biết giở trò quỷ gì, tớ gọi hắn ra ngoài tụ tập, hắn lại có thể nói không có thời gian, muốn trêu chọc thỏ!”
Chu Khởi không biết vì sao, vừa nghe thấy Hoắc Lâm muốn trêu chọc thỏ, nháy mắt liền nghĩ tới khuôn mặt Hứa Nùng.
Hắn nhướn môi nở nụ cười, “A, cũng đừng tìm tớ, tớ gần đây phải nuôi mèo.”
Trần Tiến: “. . .”
“Tớ thấy các cậu từng người, từng người đều có vấn đề, vô cùng thần bí.”
Chu Khởi lười để ý tới hắn, sau khi mở hộp thuốc lá , đưa tới ngậm bên miệng, chuẩn bị châm lửa nếm thử mùi vị thuốc lá mới.
Kết quả thuốc lá mới ngậm vào miệng, hắn cảm thấy không phù hợp, nhưng chỉ cau mày, rốt cuộc không có nhổ ra.
Mắt Trần Tiến rất tinh , nhìn thấy hắn hút không phải là nhãn hiệu bình thường hay hút, hỏi một câu: “Trước đó cậu không phải vẫn luôn hút thuốc lá của nhãn hiệu đó sao? Sao đột nhiên lại thay đổi vậy?”
Chu Khởi ngậm thuốc lá, vừa cúi đầu đánh lửa, vừa ngậm thuốc mơ hồ trả lời: “Phải nuôi mèo.”
Con mèo đó nhìn có vẻ ngu ngốc, nhưng cũng rất phòng bị.
Bây giờ dựa vào việc ra sức thê thảm còn có thể lừa gạt tới gần một chút, nếu không thì, nói không chừng sẽ đem hắn bài xích, cách xa vạn dặm.
Trần Tiến nghe thấy lời này trong đầu mờ mịt, cảm thấy hắn ra vẻ thần bí.
Chu Khởi châm lửa, khói thuốc lá nhẹ nhàng bay phất phơ vài vòng trong không trung, hắn chỉ cảm thấy vừa cay vừa sặc, mạnh hơn nhiều so với nhãn hiệu thuốc lá bình thường hắn vẫn hay hút, rất khó chịu.
Hắn nhẫn nhịn rít hai hơi, thấy Trần Tiến không nói lời nào, lại hỏi: “Cho nên rốt cuộc cậu gọi video để nói chuyện gì vậy.”
“A, tớ vừa nghe nói cậu kêu người phong sát một tiểu minh tinh? Đây là tình huống gì vậy? Đắc tội cậu?”
“Không đắc tội.”
“. . . ?”
“Chính là muốn bao nuôi tớ.”
“. . . ? ? ?” Trần Tiến kinh ngạc, “Trò cười gì vậy?”
Lại có người có ý nghĩ viễn vổng muốn bao nuôi tên đại thiếu gia này? Ai cho lá gan to như vậy?
Trần Tiến ha ha cười, “Tớ
Chu Khởi hờ hững gẩy tàn thuốc, “Hừm, cậu khẳng định không gặp tớ không biết.”
Trần Tiến: “. . .”
“Cho nên rốt cuộc cậu còn ở thành phố điện ảnh làm gì chứ? Cậu làm lỡ một ngày này, khẳng định làm được nhiều chuyện tốt , săm tay không đến tìm cậu?”
“Tìm rồi.”
Đâu chỉ tìm rồi, gần như điện thoại mỗi ngày đều có cuộc gọi nhỡ, có lúc một ngày có mười mấy cuộc.
Trong Wechat đều là tin nhắn thoại hắn gửi tới, Chu Khởi đều lười xem, cứ để như vậy, cũng không thèm để ý.
“Vậy mà cậu vẫn còn bình thản ở lại thành phố điện ảnh ?” Trần Tiến hỏi, “Lần trước hỏi cậu, cậu không có cùng tớ nói thật, người của Thẩm Ngạn nói, chuyện đánh cuộc cậu ta căn bản không có yên tâm, là cậu đặc biệt chủ động tới thành phố điện ảnh, đến tìm người ta bên đó còn để cho người ta coi cậu là tổ tông mà phục vụ. Rốt cuộc cậu tới đây làm gì?”
Nói tới đây, Trần Tiến đột nhiên giống như nhớ tới gì đó, “A, sẽ không phải là dì nhỏ cậu lại xuất ra con thiêu thân gì đó? Lại dẫn cô gái hàng xóm tới nhà cậu?”
Nghe thấy lời này của Trần Tiến, vẻ mặt Chu Khởi cũng không có thay đổi, giống như không để trong lòng, nhưng giọng nói so với lúc nãy nhẹ hơn.
“Ừ.”
Trần Tiến nghe thấy rõ ràng, hóa ra người anh em này còn thật sự là trốn đi nánh lạn a.
Hắn nhẹ giọng “ha” một tiếng, lại nói: “Tớ nói này nếu không cậu thỏa hiệp đi, dì nhỏ của cậu vừa ý cô gái gọi là Cố Thiến Thiến? Người ta ngoại hình cũng không tồi, gia thế cũng tốt, tính cách cũng hoàn hảo, tớ thấy rất xứng với cậu.”
Chu Khởi mắt lạnh liếc hắn, “Tớ thấy cô gái nhỏ nhà cậu nuôi dưỡng cũng rất xứng đôi với cậu, sao không thấy cậu thỏa hiệp?”
Trần Tiến bị nghẹn, biết không thể nói lại hắn, cũng không nhắc lại, quay đầu chuyển đề tài: “Cậu thật sự không trở lại sao? Hai ngày nữa không phải nhà cậu có tiệc rượu? Nếu như cậu không lộ mặt, bố cậu sẽ tàn bạo trừng trị cậu.”
“Sau lại nói.”
Chu Khởi không có nhẫn nại tiếp tục trò chuyện, duỗi tay qua chuẩn bị ấn nút kết thúc cuộc gọi Video.
Trước khi ấn nút hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói với Trần Tiến: “Sau này đừng gửi tin nhắn qua Wechat, có việc trực tiếp gọi điện cho tớ.”
“Sao vậy? Wechat không nhận được tin nhắn?”
Chu Khởi quét mắt nhìn một đống trên giường, là hắn dặn dò người phụ trách mua quần áo rẻ tiền, và trên cùng nhất đặt một chiếc điện thoại Nokia, liền lười biếng mở miệng.
“ừm, không nhận được.”
————————