Cháy hết lãng mạn

Chương 26


trước sau

Khi Hứa Nùng quay lại khách sạn, đã gần 11 giờ đêm.

Sau khi mời Chu Khởi ăn đồ ở quán ăn, lại quay về tổ kịch chuẩn bị một bộ đồng phục học sinh cho anh ta.

Bọn họ bên này là trường quay nhỏ, không có nơi thay quần áo, mọi người cơ bản đều là ngày hôm trước đem trang phục diễn về khách sạn, sáng hôm sau mặc vào sau đó mới đến trang điểm, tạo hình.

Chu Khởi chỉ là khách mời, phân cảnh có lẽ cũng không nhiều, hơn nữa giá trị nhan sắc trên người anh ta không tồi, có thể coi không cần trực tiếp trang điểm lên hình có lẽ cùng không có chỗ nào xấu.

Vừa nghĩ, Hứa Nùng vừa tiến vào đại sảnh của khách sạn.

Lúc này đã là đêm khuya, người ở đại sảnh khách sạn lúc này cũng không nhiều như ban ngày, chỉ có túm năm tụm ba cô gái ngồi trên ghế sô pha, không biết đang xem gì.

Hứa Nùng vừa xoa cổ vừa hướng phía thang máy mà đi.

Khi đi ngang qua bên cạnh mấy cô gái, liền nghe thấy họ đột nhiên nhỏ giọng kêu lên, “Ai yo! Bùi ca về nước trước thời hạn!”

Bước chân Hứa Nùng tiến về phía trước ngừng lại.

—— “Hừ, mặc dù tớ không hâm mộ Bùi Ngọc, nhưng cũng không thể không nói, xác thực nhan sắc của hắn rất nổi trội. Bức ảnh sân bay này lại có thể chụp cùng photoshop kéo dài như vậy.”

—— “Đó là, giá trị nhan sắc thần tiên của Bùi ca của bọn tớ, không phải như vậy, cậu cho rằng bọn tớ hâm mộ anh ấy nhiều năm như vậy làm gì chứ?”

—— “Cậu mấy ngày hôm trước còn nói là hâm mộ sự nghiệp của anh ta, mới có mấy ngày, lại thay đổi?”

—— “Cùng là hâm mộ, ngược lại bất kể là sự nghiệp hay khuôn mặt, đều là anh Bùi Ngọc. Ai yo, đáng tiếc là, tớ vốn dĩ tưởng anh ấy tuần sau mới về nước, dự tính cơ hội tốt tới sân bay đón, sớm biết anh ấy trở về trước hạn, tớ liền không cùng cậu tới dò thám nữ thần lớp học của cậu!”

. . .

Những lời nói ở phía sau Hứa Nùng cũng không có nghe nữa, vội vã tăng nhanh bước chân vào thang máy, sau đó ngay lập tức lôi điện thoại ra muốn tìm tin tức mới có liên quan đến Bùi Ngọc về nước.

Tín hiệu trong thang máy rất kém, tiêu đề trang bìa trên mạng xoay chuyển mấy vòng cũng không hiện ra thứ gì. Hứa Nùng có chút thiếu kiên nhẫn, đúng lúc này “đing” một tiếng vang lên, thang máy tới vị trí gian phòng trên lầu.

Bước ra khỏi thang máy, vừa cầm thẻ phòng hướng về gian phòng của mình đi tới, vừa một lần nữa quét website mới.

Quả nhiên, trên mạng tràn ngợp bầu trời đều là tin tức hắn về nước trước thời hạn.

Tin tức truyền thông giống như nước, đều là lên giọng khen hắn đoạt giải, âm thầm về nước. Lại khen ngợi hắn có thái độ khiêm tốn, lại nói hắn là công tử dịu dàng.

Cũng không biết ảnh truyền thông chụp có phải là photoshop qua, Hứa Nùng nhìn không phân biệt được.

Trong hình, Bùi Ngọc một thân áo khoác ngoài mỏng màu xanh đậm, tóc được xử lý khoan khoái, sạch sẽ, trên mặt đeo một đôi kính râm màu đen cực lớn.

Da như cũ vẫn rất trắng, khóe môi như có như không nhẹ nhàng nhướn lên, có mấy tấm ảnh còn chụp hắn cùng fans hâm mộ, không có mặt lạnh, không có tách ra cách xa, thậm chí có một fans hâm mộ béo giống như là trượt chân ngã, hắn còn duỗi tay ra đỡ.

Hứa Nùng nhìn những bức hình kia, thật lâu không có phản ứng.

Nhưng trong lòng lại liên tục nghĩ, Bùi Ngọc trở về, bản thân mình sẽ phải làm như thế nào.

Lúc trước hắn cơ bản có thời gian sẽ tới bên cạnh trường học đón mình, bởi vì quan hệ, thân phận đặc thù, hai người ngược lại không có ở trước mặt đám đông trực tiếp tiếp xúc qua.

Bình thường Bùi Ngọc sẽ kêu trợ lý đem xe dừng ở góc nào đó bên cạnh trường học, sau đó trực tiếp gọi điện thoại.

Mỗi lần hắn đều lấy chuyện trong nhà làm lý do, lại nắm được tất cả thời khóa biểu của cô, cho nên cơ bản mỗi lần đều không có cách nào từ chối.

Vốn tưởng rằng lần này hắn sẽ ở lại nước ngoài rất lâu, cũng có thể coi trọng những ngày này, tổ kịch bên này chỉ cần quay hơn nửa tháng nữa sẽ có thể xong, cho nên mới an tâm đến ở cùng tổ kịch.

Không sợ bà Tạ, bởi vì mình nói dối còn có thể lừa gạt.

Nhưng đối

với Bùi Ngọc, dường như mỗi lần mình nói dối hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền hiểu rõ .

Cho nên bây giờ sau khi nhìn thấy tin tức Bùi Ngọc về nước, lập tức có chút hoảng sợ.

Giống như là cảm ứng được, ở bên này nghĩ về Bùi Ngọc, một tin nhắn Wechat của Bùi Ngọc đúng lúc này được gửi tới.

( wechat ) Bùi Ngọc: Nùng Nùng, anh về nhà rồi.

Đơn giản vài chữ, ngược lại cũng giống phong cách ngày thường của hắn.

Hứa Nùng nhìn màn hình rất lâu, quyết định giả chết.

Đại khái cách khoảng mười mấy giây, đầu bên kia lại gửi tin nhắn tới.

( wechat ) Bùi Ngọc: Ngủ sớm , đừng chơi điện thoại.

Hứa Nùng chỉ cảm thấy da đầu tê rần, luôn cảm thấy hắn dường như có thể nhìn thấy chính mình, theo bản năng đem điện thoại ném lên giường lớn trong căn phòng.

Ánh sáng trong căn phòng u ám, xung quanh yên tĩnh lạ thường, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi thở phào một hơi ——

Không sao, đi một bước tính một bước.

—————————

Trong lòng Hứa Nùng có tâm sự, cho nên sáng sớm ngày hôm sau liền tới tổ kịch.

Là người đầu tiên tới, đại khái qua nửa tiếng sau, người mới bắt đầu lục đục tới.

Sau khi hai người diễn viên phụ tới, vừa đợi chuyên gia trang điểm, trang điểm giúp, vừa ở một bên nhỏ giọng tám chuyện.

—— “Thật không ngờ tới, tổ XX sắp quay xong rồi, hiện tại nói đổi nữ chính là đổi.”

—— “Chính là, tớ vừa nhìn thấy nữ chính đó trực tiếp cầu xin đạo diễn, chỉ kém chút nữa là quỳ gối xuống, nhưng cũng không được. Cũng không biết rốt cuộc phạm phải lỗi gì.”

—— “Tớ nghe nói , hình như là đắc tội nhân vật lớn gì đó, không chỉ bị rút khỏi tổ kịch, hình như sau đó đều bị phong sát, đóng băng . Nhưng cũng là, người của tổ bọn họ ở sau lưng đều nhổ nước bọt, nói lúc đầu mới nhận được vai nữ chính thì nhẹ nhàng sau đó như gió phất, rất không coi ai ra gì. Hơn nữa. . .”

—— “Hơn nữa cái gì? Cậu nói đi, đừng giả vờ thần bí.”

Giọng nói người bên đó càng ngày càng nhỏ, giọng nói tuy nhỏ nhưng mang theo hưng phấn.

—— “Hơn nữa, tớ còn nghe nói, hình như rất đặc sắc, nghe người ta nói cô ta ở bên ngoài bao nuôi tiểu thịt tươi. . .”

. . .

Hứa Nùng bên cạnh nghe được câu được câu không , vừa nghe đến câu này, đột nhiên nghĩ tới Chu Khởi.

Nhìn thời gian, cảm thấy anh ta có lẽ cũng phải đến rồi, vừa định xoay người hướng ra bên ngoài tìm, đột nhiên ở sau lưng liền nghe thấy giọng nói lười biếng vang lên——

“Bạn học, “

Hứa Nùng trong lòng vui vẻ, quay đầu lại nhìn qua, quả nhiên là Chu Khởi đứng sau lưng mình.

Chu Khởi mặc trên người bộ đồng phục học sinh, ba lô màu đen tùy ý vắt trên vai, trên miệng ngậm một cây kẹo mút.

Ánh nắng buổi sáng nhỏ vụn rơi trên mặt anh ta, ngoại trừ khí thế vô lại, vẻ mặt bất cần đời , nhiều hơn mấy phần hơi thở thiếu niên.

Chỉ thấy hắn lười biếng nhếch môi, hướng về phía Hứa Nùng mở miệng: “Bạn học, lớp 11 ban ba đi như thế nào a?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện