Chu Khởi đến làm cho trường quay phút chốc yên tĩnh.
Hắn mặc dù đã thay quần áo, nhưng khí chất vô lại cùng tác phong không đứng đắn trên người cũng không có biến mất, trái lại phả thêm một luồng hơi thở tuổi trẻ.
Mấy phen trộn lẫn với nhau, ngược lại làm cho Hứa Nùng có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật sự có chút giọng điệu cấp ba.
Thấy Hứa Nùng không đáp lại, Chu Khởi cũng không vội, chính là đứng ở trong nắng ban mai, ngậm lấy kẹo mút, vẫn như có như không nở nụ cười.
Bên cạnh có mấy cô gái ngây ngốc nhìn, ngay cả hai người tổ bên cạnh cũng quay đầu nhìn sang hướng bên này, giống như muốn nhìn khuôn mặt xa lạ mới đến rốt cuộc là ai.
Lúc này Mạnh Tư Ngữ cũng đến, đi theo phía sau còn có Bạch Hiểu.
Dường như là chuyện ngày hôm qua xác thực ảnh hưởng tới Bạch Hiểu, hôm nay lại không giống như ngày thường hung hăng, hống hách, cũng không có gặp mặt liền đi tìm Hứa Nùng.
Tuy ngoài miệng là nhẫn nhịn, nhưng oán khí trong mắt cùng hận ý cũng rất nhiều. Khi nhìn thấy Hứa Nùng, trốn ở phía sau Mạnh Từ Ngữ liếc vài lần.
Lúc này Mạnh Tư Ngữ nhìn thấy Hứa Nùng tâm trạng cũng phức tạp , nhưng che giấu rất tốt, ngoài ra là vì gương mặt người xa lạ đứng đối diện, còn mặc trang phục diễn của tổ bọn họ, trọng điểm là đặt ở trên người, người này.
Từ góc nghiêng khuôn mặt nhìn sang, ngược lại nam sinh này thật sự không tồi.
Body so với nam diễn viên chính của tổ bọn họ còn thon dài, rắn rỏi hơn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, da dẻ cũng rất trắng.
Mạnh Tư Ngữ không ngờ tới, Hứa Nùng thật sự ở trong thời gian ngắn như vậy, liền tìm được một ứng viên phù hợp.
Kỳ thực trước đó đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Hứa Nùng tìm được một người không phù hợp, sẽ không để yên. Bởi vì Hứa Nùng ngày hôm qua, không hiểu ra sao lại nảy sinh uy hiếp với cô ta.
Mặc dù là ở cái tổ này, nhưng trước sau bận rộn nhất vẫn là Hứa Nùng. Coi như ngoài mặt không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng so với người khác thì rõ ràng hơn. Đặc biệt còn có kịch bản này, bản thảo sửa cuối cùng nhất căn bản đều là suy nghĩ cùng sáng tạo của Hứa Nùng.
Về phương diện quản lý hậu kỳ của tổ kịch thì càng là cô làm, từ diễn viên chính đến diễn viên quần chúng đều qua tay cô . Trước đó Hứa Nùng không ám chỉ điều gì, cũng có thể yên tâm cảm thấy cô là bánh bao mềm, sẽ không muốn đối đầu như vậy. Nhưng ngày hôm qua bánh bao mềm biến hóa, chính mình cũng không thể không tính toán nhiều!
Nhưng Mạnh Tư Ngữ nghìn nghĩ vạn nghĩ, cũng không ngờ tới, Hứa Nùng sẽ tìm một người có điều kiện tốt như vậy tới đây.
Hiện tại nhìn thấy. . . Người đàn ông này thậm chí đến tư cách làm diễn viên chính đều có, huống chi là diễn viên khách mời.
Vốn dĩ muốn nói những lời đó là làm khó dễ, giờ khắc này ngược lại một câu cũng không nói ra được.
Suy nghĩ một chút, Mạnh Tư Ngữ hướng Hứa Nùng mở miệng nói: “Hứa Nùng, cô dẫn diễn viên nam tới?”
Hứa Nùng gật đầu một cái, “Đúng, chính là bổ sung, thay thế diễn viên khách mời kia.”
Bạch Hiểu vừa nãy cũng lén lút đánh giá Chu Khởi hai lần, trong lòng cũng cảm thấy người đàn ông này rất tuấn tú. Nhưng ngoài miệng lại bày ra bộ dáng không phục, nhỏ giọng lầm bầm: “Nói cái gì thay thế bổ sung, diễn viên nam tôi mời tới có khí chất cùng giá trị nhan sắc, hừ, người này nhìn là biết không được.”
Mạnh Tư Ngữ nghe thấy cũng giả bộ không nghe thấy, ngược lại không thuận theo ý Bạch Hiểu làm khó Hứa Nùng.
Lại nhìn kỹ Chu Khởi từ đầu tới chân, sau đó đối với Hứa Nùng gật đầu.
“Cô trước tiên dẫn anh ta đi bổ sung một phần tư liệu, khai máy máy giao cho tôi.”
Nói xong, dẫn Bạch Hiểu tiến vào bên trong lều nội cảnh trường quay.
Khi đi ngang qua người Hứa Nùng, Bạch Hiểu trợn mắt lườm Hứa Nùng, giống như đang kiềm chế, nhưng lại kiềm không được.
Chu Khởi đem tất cả những gì nhìn thấy để trong mắt, đầu lưỡi chống đỡ
kẹo mút xoay một vòng, lông mày nhẹ nhàng nhướn lên.
Sau đó Hứa Nùng dẫn Chu Khởi tới bên phía mặt sau trường quay, nơi đặt tạp phẩm, lấy một tờ tư liệu đưa cho anh ta.
Chu Khởi nhận lấy tờ giấy A4, không vội động, nhẹ nhàng dựa ở chỗ đó, hỏi Hứa Nùng: “Là cô gái xấu xí nhất đó bắt nạt em?”
Hứa Nùng đang uống nước, nghe thấy lời này của anh ta suýt chút nữa thì phun ra, nặng nề ho hai tiếng.
“Khụ khụ. . . Cái gì xấu nhất?”
“Chính là cái dử mắt phát sáng, trên mặt người phụ nữ một khối đen, một khối đỏ.”
“. . .”
Hứa Nùng cẩn thận nhớ lại, anh ta nói có lẽ là trang điểm đậm trên mặt Bạch Hiểu. . .
Thấy cô không nói chuyện, Chu Khởi lại ung dung nói một câu: “Có muốn anh trai giúp em báo bù?”
“. . .” Hứa Nùng sợ hắn gây sự, cũng không thuận theo lời nói của hắn: “Chuyện của em anh đừng quản, em có chừng có mực. Anh nhớ lấy, anh tới chỗ này là làm diễn viên khách mời, nhiều lắm là ở ba ngày liền có thể rời đi, ngoại trừ quay phim bất cứ chuyện gì anh đều không cần để ý.”
Nói xong, còn thấy anh ta chưa có suy nghĩ điền tư liệu, liền đem tờ giấy A4 đó giật trở lại, từ bên trong ví cầm lấy chiếc bút nước màu đen, ngổi xổm người, đem tờ giấy đệm ở trên thùng , cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Họ tên?”
Vừa nói, vừa viết xuống một chữ “Chu”.
Chu Khởi ở phía sang lẳng lặng nhướn mày nhìn, không mở miệng.
Hứa Nùng chờ đến cuống lên, mới vừa quay đầu muốn hỏi anh ta lần nữa, liền thấy anh ta chầm chầm cúi người xuống, gương mặt tuấn mỹ tiến tới gần bên mặt của mình.
tầm mắt bị ép rơi vào trên cằm cương trực và phía trên yết hầu của anh ta, chóp mũi như có như không phảng phất truyền tới hương vị kẹo mút anh ta đang ngậm trong miệng.
Mùi vị đó có chút quen thuộc, dường như là vị chuối của kẹo alpenliebe.
Chỉ thấy anh ta nắm chặt tay trái, lòng bàn tay dày rộng, thon dài đều bao vây toàn bộ tay trong đó, đón lấy, cầm bút, viết từng nét từng nét chữ “Khởi”.
Hai chữ người đó rất đẹp mắt, chỉ có điều Chu Khởi viết chữ “Khởi” so với chữ “Chu” của Hứa Nùng, nhiều hơn một phần cứng cáp.
Phút chốc, anh ta ở bên tai nói, cũng không biết là có phải cố ý tiến tới gần, Hứa Nùng luôn cảm thấy giọng điệu của anh ta lúc này, so với trước kia, nhiều hơn mấy phần từ tính.
“Nhớ kỹ, anh gọi là Chu Khởi.”
————————————