Cả đám nhanh chóng theo lời Từ Anh mà tập luyện dị năng, sau một tuần kiêng trì mọi người đại khái đã hiểu và nắm bắt được những gì cậu nói.
Bên phía căn cứ..
Các nhóm đi tìm vật tư theo danh sách cơ bản đã có đủ, chỉ còn thiếu có đá Thiên thạch và một nơi an toàn để đặt phòng thí nghiệm.
Sau khi bàn bạc xong căn cứ quyết định sẽ đặt phòng thí nghiệm tại bệnh viện trung tâm thành phố A, tất cả các bệnh viện trong thành phố đã được căn cứ truy quét tang thi sạch sẽ và cho người đến để bảo vệ nhân viên y tế lẫn bệnh nhân bên trong.
Quân Thừa Ân trong khoản thời gian này thì chỉ như một kẻ vô dụng trong Bạch gia hết ăn rồi ngủ không ai thèm để ý đến ông ta cả.
Bạch Thần - Bạch Lỗi - Bạch Sa một bên canh chừng ông ta, một bên dốc lòng nghiên cứu những quyển sách y học mà Từ Anh đưa ra.
Thiên Tuấn cũng không rảnh rỗi, anh một mặt dựa theo lời Từ Anh tập luyện dị năng, mặt khác lại cho người theo dõi tình hình bên phía Chu Tường Minh, sau đó cùng Bạch Diễn và các vị lãnh đạo căn cứ bàn bạc kế hoạch phối hợp tấn công với các căn cứ khác.
Từ Anh thì vào không gian tìm sách để đọc.
Theo lời Quân Thừa Ân thì vị tiên nhân kia biết được chuyện của thiên thạch vậy rất có khả năng ông đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Đúng như trước đây Từ Anh dự đoán, sau gần hai tuần cố gắng cậu đã tìm ra tin tức liên quan đến Thiên thạch.
Thì ra không phải tự nhiên mà vị tiên nhân kia xuyên đến đây, tất cả là do Thiên thạch kia...
----------
Vào một đêm trăng tròn ông đang ở trên một đỉnh núi cao để hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, bất ngờ có một trận cuồng phong quét đến ông đã cố để tránh đi nhưng vẫn không tránh khỏi bị hút vào trong rồi hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tĩnh dậy ông thấy xung quanh cây cỏ động vật đều chết hết, cũng không qua bất ngờ vì cả ông mà còn không chống đở nổi thì bọn chúng làm sau có thể trải qua chứ...!ông bình tĩnh phất tay mấy cái thu dọn toàn bộ những thứ ngổn ngang trên mặt đất.
Khi xong việc ông mới bắt đầu nhìn xem mình đang ở đâu và tìm đường để đi lên, vì hiện tại ông đang ở dưới chân núi.
Nhìn xung quanh ông phát hiện có một khối đá to chừng một vòng ôm người lớn, sở dĩ ông chú ý là vì màu sắc của nó đặc biệt nổi bật giữa vô số tảng đá có ở đây, ông bước tới đưa tay sờ thử thì bị nó phóng ra một năng lượng làm toàn thân ông tê liệt đau đớn.
Để tìm hiểu ông đã sờ qua những tảng đá khác xung quanh nhưng đều bình thường chỉ duy nhất nó là không bình thường.
Thấy nó có nguy cơ làm tổn thương đến người khác ông quyết định hủy đi, nhưng ông đã dùng toàn bộ tiên lực mấy ngàn năm của mình vẫn không làm nó bị tổn hao mà ngược lại những tảng đá xung quanh lại tang vỡ thành tro bụi...!Không thể để nó nằm ở đây như thế ông quyết định bỏ nó vào không gian của mình, nhưng sau đó ông nhanh chóng để nó về vị trí cũ bởi vì cây cỏ bên trong không gian của ông lấy mắt thường nhìn thấy được nó đang héo rủ và chết đi.
Mang theo bên mình không được hủy cũng không xong mà để lại đây thì sẽ nguy hại đến người vô tội, không còn cách nào khác ông đành tạo ra một cấm chế xung quanh khối đá kia để không ai nhìn thấy được, với năng lực của ông thì qua trăm năm nữa cũng không ai có thể phá đi cấm chế này.
Sau khi xem xét thấy không có khối thứ hai ông mới yên tâm mà rời đi..
Đi gần hai ngày ông mới thấy được có nhà dân, nhìn thấy nhà ở, trang phục và cách sinh hoạt của mọi người ông cho là mình đã rơi vào một tộc người thiểu số nào đó...!Nhưng qua gần một tháng lang thang khắp nơi ông cũng nhận ra mình đã đến một nơi xa lại trước giờ chưa được nhắc tới trong sử sách.
Và sau gần một năm thì ông đại khái hiểu được ông đã vượt qua thời không để đến tương lại mấy ngàn năm sau.
Cũng không có gì lo lắng và sợ hãi, ông đã nhanh chóng hòa nhập được với cuộc sống nơi này.
Trong một lần không có tiền trả tiền thức ăn, ông thuận tay lấy một cái nhẫn nhỏ trong không gian ra để trao đổi, chủ quán thấy đây là vàng nguyên chất thì biết giá trị của nó cao hơn một bữa ăn rất nhiều nên không nhận mà chỉ đòi tiền vừa đủ.
Một vị khách thấy vậy bước tới xem thì nhận ra đây là một cổ vật rất có giá trị, vị khách đó trả tiền cơm cho ông rồi mời ông về nhà mình.
Ông cũng không từ chối mà đi theo người kia, sau khi về nhà người kia nhanh chóng cho người kiểm tra lại một lần nữa thì đúng y như suy đoán của mình liền ra giá rất cao để mua chiếc nhẫn đó.
Sống ở đây một thời gian ông cũng đã biết đến đơn vị tiền tệ hiện tại, thấy vậy ông lấy ra một vài món như nhẫn - vòng tay - trăm cài, tất cả đều bằng vàng có khảm trân châu và phỉ thúy..
Người kia sau khi cho kiểm tra thì không do dự mà mua toàn bộ, trong chốc lát ông đã có rất nhiều tiền trong tay.
Có tiền ông lại ngao du tìm hiểu đời sống sinh hoạt của người dân nơi đây, khi thấy có cái gì mới lạ, tiện lợi mà quê hương không có ông liền không hề do dự mà mua rồi để vào không gian.
Cứ như thế ông cứ đi rồi mua, khi hết tiền lại lấy mấy món trong không gian ra bán..
Mấy thứ đó ở quê hương ông chỉ là một vài món đồ trang sức cho các gia đình trung lưu mà thôi, không hề đáng giá như ở tại đây.
Cứ như thế ông vừa đi vừa tìm đường để về nhà nhưng đã trải qua không biết bao lâu ông cũng không tìm được.
Nhưng ông lại phát hiện ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng là ở đây không ai có tiên lực cả, tuổi thọ