Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
----------
Ngu Quy Vãn đi chơi với Phó Minh Nguyệt và Thịnh Hoan vào đêm giáng sinh, nhất thời cao hứng đến quán bar uống say như chết. Hôm sau ngủ thẳng đến tận trưa làm cho Thành Vi gọi mãi cũng không tỉnh.
Nhưng thế này không giống với phong cách của Thành vi, kể cả mùa đông cũng trực tiếp xốc chăn gọi dậy!
Không biết có đoạn nào bị lỗi rồi.
Ngu Quy Vãn mơ màng ngồi dậy bị không khí lạnh ùa vào làm tỉnh táo hơn không ít, bỗng nhớ tới hôm qua còn hẹn Thẩm Nhất Luân sáng nay luyện hát, cô cuống cuồng tay chân mà tìm điện thoại.
Cuối cùng cũng tìm được dưới gối.
Cô không thể tưởng tượng được, vội lấy tay che miệng lại không dám phát ra âm thanh nào, có chuyện gì xảy ra thế này? Vì sao vẫn gọi điện như thế, mà quan trọng người gọi lại là Phó Trầm.
Nhật ký cuộc gọi hiện lên là 8 tiếng đồng hồ 25 phút 05 giây.
Ngu Quy Vãn lắc lắc đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhanh chóng tắt cuộc gọi, trong đầu vẫn còn chút ký ức lưu lại của ngày hôm qua.
Đại khái là ba người các cô hôm qua uống say ở quán bar, đúng lúc mẹ Phó Minh Nguyệt gọi điện thoại kiểm tra, hình như...sau đó người tới đón các cô là Phó Trầm.
Nhưng cô nhớ rõ Thành Vi cũng chạy tới vào thời gian đấy!
Trở về ngủ luôn cũng không ầm ĩ không nôn mửa.
Thật sự không nhớ rõ gọi điện cho Phó Trầm làm gì.
Chắc không nói chuyện linh tinh gì không nên nói đâu nhỉ!
Ngu Quy Vãn tiện tay lấy bộ quần áo trong tủ ra, mặc xong xuôi nghĩ cũng không ổn lắm, nếu nhớ không nhầm tối còn phải đi hẹn hò.
Sau đó cô lại bắt đầu lựa chọn cẩn thận, áo màu vàng xen lẫn sắc đỏ, đi đôi bốt cùng váy kẻ sọc, vừa giữ ấm lại còn xinh đẹp.
Khoảng khắc cô mở phòng ngủ ra mới nhớ lúc nãy tìm điện thoại là để gọi điện xin lỗi Thẩm Nhất Luân, mà không nhớ ra gì cả.
Thành Vi nhìn thấy cô giọng điệu hờ hững: "Cuối cùng cũng rời được giường ?"
Ngu Quy Vãn bước tới mỉm cười: "Chị Vi, Thẩm Nhất Luân có gọi điện cho chị không?" Điện thoại của cô để trò chuyện cả đêm, người khác không thể gọi điện.
"Gọi rồi, buổi sáng nói có việc đột xuất, hẹn thành buổi chiều, chị nhìn tình trạng kia của em nên đã đồng ý rồi."
"Chị Vi cảm ơn chị." Ngu Quy Vãn cười cười, mịt mờ hỏi lại: "Chị Vi, có chuyện gì xảy ra tối qua không chị?"
Nói đến điều đó, Thành Vi lại tức, chuyện trước đó mới yên tĩnh được mấy ngày, mà hơn nửa đêm lại đến quan bar uống say như chết, bị chụp được thì thôi nhưng nếu gặp được người nào xấu thì sao, không dễ gì thoát được.
"Sao thế, em không nhớ chuyện gì xảy ra à?"
Giọng điệu không phải khó chịu bình thường, Ngu Quy Vãn mếu máo: "Em uống say không nhớ rõ nên mới phải hỏi chị mà."
"Còn biết mình uống say à?" Thành Vi nói: "Em đi ra ngoài chơi phải để ý đúng mực hơn chứ, suy xét đến hậu quả, chứ không phải chuyện xảy ra rồi mới lo lắng đi chùi mông."
Nói là nói như thế.
Người trong giới giải trí đều không ngốc, mỗi giây mỗi phút đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm đặt biệt hai năm gần đây, thật sự mệt mỏi.
Ngu Quy Vãn đi đến kéo tay Thành Vi làm nũng: "Chị Vi em cũng không dám nữa, chỉ do vui quá thôi, một năm rồi em với nhóm Thịnh Hoan mới gặp nhau."
"Chị nói cho em biết chuyện xảy ra tối hôm qua đi?" Nói xong cô cầm lấy miếng giẻ lau rồi đặt xuống, kéo chị ngồi trên ghế sô pha, còn xum xoe đi rót cốc nước lại đây.
Thành Vi liếc cô nhận cốc nước uống hai ngụm, lúc này cơn giận mới dịu xuống, từ từ nói: "Tối hôm qua lúc chị tới quán bar, Phó tổng đã tới rồi, mà em đang nằm trong ngực người ta, không biết đang nói linh tinh cái gì, cứ lảm nhảm, Phó tổng đưa địa chỉ cho chị để chị đưa hai người bạn kia của em về nhà, chị đành phải đồng ý."
"Đúng rồi, chị cũng nói luôn với em, bây giờ Trì Dạng và Phó tổng đang chiếm cổ phần tại Hoa Thịnh của chúng ta mà không hề ít."
"A??" Ngu Quy Vãn bị sốc bởi tin tức này.
"A cái gì! Em nghe chị nói xong đã." Thành Vi tiếp tục nói: "Lúc chị quay lại quán bar lần nữa thì thấy em đang đứng bên đường cãi nhau với Phó tổng."
Ngu Quy Vãn lặp lại luôn sau đó: "Cãi nhau?" Cô với Phó Trầm thì cãi cái gì.
"Em đã nói gì?"
Thành Vi lắc đầu: "Không nghe rõ."
"Dù sao từ trước tới nay chưa từng thấy em dữ dội như thế, ngay cả chị cũng bị dọa, vừa nói vừa khóc miệng không dừng lần nào, nói mệt lại ngồi xuống nôn, nôn xong lại nói tiếp. Phó tổng không nói câu nào đều kệ em, còn dịu dàng lấy khăn giấy lau cho em, đút nước cho em......"
Ngu Quy Vãn kéo kéo tóc, trong lòng chán nản, hoàn toàn không dám nghĩ đến hình ảnh lúc đấy thế nào, chật vật khó chịu đến mức nào......
"Quên đi, chị đừng nói nữa." Cô thật sư không nghe nổi nữa ngẩng đầu lên hỏi: "Thế điện thoại của em làm sao vậy? Sáng dậy vẫn còn thấy nói chuyện với Phó Trầm."
Thành Vi sợ ngây người: "Không phải chứ?? Sức chiến đấu của em mạnh như vây!!!"
Ngu Quy Vãn nhíu mày, "Cái gì, có ý gì?" Có dự cảm không tốt chút nào.
Thành Vi: "Tối hôm qua Phó tổng không có cách nào với em, dù làm gì e cũng liều chết không lên xe, người ta ôm em, em còn cắn anh ta. Cuối cùng chị phải xin lỗi Phó tổng, sau đó kéo em lên xe, sau khi lên xe em còn la hét phải gọi cho Phó tổng, tiếp tục lý luận."
"Chị không biết em với Phó tổng có ân oán gì mà nói mấy tiếng cũng không hết, ở trên xe chị còn ngăn em chứ lúc đưa em về phòng rồi thì chị không biết."
"Phó tổng khá tốt tính, sáng chị đánh thức em bị giọng nói của Phó Tổng dọa suýt đau tim đấy?" Vừa nhớ tới chuyện này Thành Vi vẫn còn sợ.
Không hề thấy sự đùa cợt nào trong đấy, hoàn toàn là sự thật.
Ngu Quy Vãn: "Á......" Không còn mặt mũi gặp ai, cũng không muốn gặp anh, sớm biết thế cô đã không hỏi.
Những lời như lòng hiếu kỳ hại chết mèo không hề giả chút nào!!!
Thành Vi ấn màn hình điện thoại nhìn vào đấy, giọng cũng trở nên nghiêm khắc "A A