Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
----------
Ngu Quy Vãn ra khỏi tòa nhà Hoa Thịnh, cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đúng lúc Phó Trầm đang vẩy tàn thuốc, không khỏi cau mày mấy lần.
Gần đây cô thường xuyên thấy anh hút thuốc.
Phó Trầm như cảm giác được, anh ngước lên, hai người không nghiêng không lệch đối mắt nhìn nhau làm anh hơi mất tự nhiên.
Luôn có cảm giác làm lén chuyện gì đó không tốt lại bị vợ bắt được.
Suy nghĩ này thật sự buồn cười.
Hôm nay cô mặc rất đẹp, áo khoác màu vàng xen lẫn sắc đỏ nhìn khá to nhưng mặc trên người cô không hề béo chút nào, ngược lại càng thêm yếu ớt, cặp chân rất dài nhưng không hề gầy, mái tóc dài cứ xõa ra như thế kèm theo chiếc khăn quàng cổ màu xám, làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt to long lanh có lẽ chỉ to bằng bàn tay anh.
Sao trước kia không phát hiện ra chứ?
Ăn mặc trang điểm như này không khác gì sinh viên đại học, anh như vậy có phải quá cứng nhắc không.
Phó Trầm ho hai tiếng, nói: "Bên ngoài lạnh lắm, lên xe đi!"
Ngu Quy Vãn gật đầu, chậm rãi bước tới, cô cúi đầu tự hỏi, vừa rồi anh nhìn mình chăm chú như vậy làm cô xấu hổ chỉ muốn chui xuống lỗ mà thôi.
Chủ yếu là ánh mắt kia quá trắng trợn.
Hay nghĩ đến chuyện tối qua??
Ngu Quy Vãn vừa lên xe đã nghe thấy Phó Trầm hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Cô chưa nghĩ đến việc tối nay ăn gì mà đang cân nhắc đến chuyện của Thịnh Sâm, muốn biết chi tiết hơn, mặc dù chuyện này là bí mật thương nghiệp nhưng cô cũng là một thành viên trong công ty mà.
Phó Trầm thấy cô không trả lời nghi ngờ hỏi: "Hử?", rồi tiện tay mở nhạc.
Một bản ballad - mười dặm gió xuân.
Bản nhạc nghe làm người ta cảm thấy rất thư thái, giai điệu bình thường nhưng lại đi vào lòng người.
"Em đang đi vòng quanh thành phố rồi nhớ đến anh
Anh ở trên núi xa mười dặm gió xuân
Hôm nay gió thổi mưa xuống chỗ anh
Em nói tất cả các loại rượu đều không bằng anh
Em ở trong bóng đêm, hát vì anh......"
Trong không gian yên ắng âm nhạc vang lên đột ngột làm tăng thêm chút nhẹ nhàng, Ngu Quy Vãn tay chỉ đầu ý nói đang nghĩ rồi quay ra hỏi anh: "Anh có ăn được cay không?"
Phó Trầm nhướng mày: "Em thích?"
Cô " Ừ" nói: "Em rất thích."
Phó Trầm: "Thế ăn món cay Tứ Xuyên?"
"Không." Giọng của Ngu Quy Vãn thấp hơn so với thường ngày, lại càng dịu dàng hơn nghe như làm nũng: "Muốn ăn đầu cá băm ớt."
Anh do dự một chút nói: "Được."
Lúc mà Phó Trầm không nhìn thấy, Ngu Quy Vãn tự tặng cho mình một chữ V! Hãy coi chuyện tối qua như một giác mơ, để bay đi theo gió!
Bên trong xe rất yên bình, Phó Trầm thỉnh thoảng lại nhận điện thoại nên Ngu Quy Vãn không tìm được thời cơ thích hợp để hỏi chuyện Thịnh Sâm, đột nhiên cô nghĩ ra ý tưởng không bằng lên Weibo!
Đương nhiên là dùng nick nhỏ của mình.
Cô nhìn sườn mặt Phó Trầm, rất kiên nghị môi mỏng mím lại, đôi mắt sáng màu đen càng tăng thêm phần nho nhã, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều cảm thấy tự tin.
Sau đó ngón tay mảnh khảnh của Ngu Quy Vãn gõ trên màn hình điện thoại, lúc lên lúc xuống rồi gửi trên Weibo, thử xem nào!
Dù sao cũng không ai biết đây là cô, coi như đấy là nhật ký tình yêu đi.
"Đang ở trên xe Phó tiên sinh, anh ấy vừa hỏi tôi muốn ăn gì, tôi quên cả rụt rè mà nói muốn ăn đầu cá băm ớt, anh ý nói được, giọng rất dễ nghe đối với tôi mà nói như một loại ma lực hấp dẫn. Anh ấy đang nhận điện thoại nhưng tôi không biết nói chuyện gì bây giờ, nên lên đây hỏi ý kiến mọi người."
Khoảng mười phút sau, đúng giờ cao điểm tan tầm, giao thông tắc nghẽn, Phó Trầm vẫn đang nhận điện thoại, giọng nói hơi giận dữ chắc chuyện công việc.
Ngu Quy Vãn không dám thở mạnh, đôi tay nắm chặt mang theo sự khẩn trương, không chờ được mà xem bình luận trên Weibo.
Thực sự rất thú vị.
@ tôi chính là phạm nhi: "Rụt rè không thể ăn cơm, chị gái làm tốt lắm, nhưng giọng nhất định phải nhẹ một chút, điệu một chút, ngàn lần đừng hỏi vì sao, đề cử chị nên xem cách phụ nữ làm nũng tốt nhất."
@ Ăn dâu tây thật sự rất ngon: "Nhớ rõ thỉnh thoảng lại vô tình làm mấy động tác trêu chọc như hất tóc, chu miệng, đôi mắt long lanh nhìn anh ta, sau đó xem phản ứng của anh ta nếu mất tự nhiên quay sang một bên thì ha ha ha hì hì hì!!! Vậy là thành công rồi."
@ Anh ấy cho bạn kẹo vừa ngọt vừa đắng: "Trai đơn gái chiếc, trong bóng tối, kiến nghị hai người lát nữa nên đi xem phim, tốt nhất chọn loại phim ngôn tình lãng mạn ha ha ha ha ha ha!!!"
"..."
Ngu Quy Vãn đọc mà không nhịn được muốn cười, cô để nghiêng điện thoại cố ý ngăn tầm nhìn của Phó Trầm không để anh xem.
Phó Trầm đã ngắt điện thoại được vài phút, nhìn động tác đề phòng của cô nghi ngờ hỏi: "Đang xem gì đấy? Cười vui vẻ như vậy."
Ngu Quy Vãn ngồi thẳng lại nhanh chóng trả lời: "Không có gì." Cô sờ gương mặt đỏ ửng của mình chả lẽ cô biểu hiện rõ như vậy à.
"Không có gì mà cười vui vẻ như vậy, đồ lừa đảo."
Ngu Quy Vãn cúi đầu, người cứng lại những lời này sao cô nghe lại thấy có chút mập mờ nhỉ, nhưng anh nói quá tự nhiên nên chắc do cô nghĩ nhiều rồi.
"Đấy là đọc truyện cười trên Weibo."
Phó Trầm: "Cho tôi xem?"
Ngu Quy Vãn từ chối thẳng thừng: "Không cho." Đôi mắt to long lanh nhìn anh, cằm hơi nhếch lên tạo cảm giác kiêu ngạo.
Anh cười nhẹ, rất có kiên nhẫn hỏi: "Vì sao?"
"Đây là bí mật của em." Ngu Quy Vãn nói xong tự nhủ trong lòng đó là vì anh.
Phó Trầm không hỏi lại nữa, nếu hỏi tiếp lại không thân sĩ.
Ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, xe đi chậm rồi dừng lại Ngu Quy Vãn theo