Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
-----------
Hôm sau.
Lúc Ngu Quy Vãn tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu, cô đưa tay ra sờ vẫn còn chút ấm chắc vừa dậy không lâu.
Cô dịch người một chút, đau nhức vô cùng, cơ thể như bị nghiền nát, cô không nhịn được hít một hơi, khẽ dựa vào đầu giường, tay xoa nhẹ trên eo trên đùi, còn ngoài miệng thì lẩm bẩm: "Người này bình thường nhìn thì nghiêm túc, không nghĩ làm thì lại không dứt như vậy......"
Lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, vừa đắng lại vừa ngọt, cuối cùng cô cũng ngủ được với chàng trai mình thương nhớ từ năm mười lăm tuổi, quả thật là một quá trình dài. Nếu phải dùng một câu để hình dung thì chính là gió đi tám ngàn dặm không biết ngày về cũng không oán không hận.
Còn đắng chính là "Aizz", quên đi, không nghĩ cũng được!
Ngu Quy Vãn nhắm nhẹ rồi lại mở ra, lặp lại hai ba lần, đôi mắt của cô vừa mỏi vừa sưng, tối hôm qua không được nghỉ ngơi mấy, giơ tay cho ra sau gáy di chuyển qua lại, khóe mắt nhìn thấy áo mưa trên ngăn tủ quần áo bên cạnh.
Đặt ngược lại ở đấy, ngay cả vỏ cũng chưa xé.
Tức khắc, cơn giận của cô bốc lên, Phó Trầm, em gái anh chứ!!! Lại không dùng à!
Chỉ lo bản thân thoải mái đúng không!
Cô sờ sờ bụng, trong thời gian này chắc là kỳ an toàn nhưng vẫn phải phòng ngừa tai nạn ngoài ý muốn.
Đúng lúc đó dưới tầng vang lên tiếng động rất nhỏ.
Ngu Quy Vãn dựng lỗ tai lên nghe rồi quyết định xuống tầng xem, mà bụng cô cũng thực sự rất đói.
Dưới tầng.
Phó Trầm vừa đi mua cháo và bánh bao trở về, chuẩn bị cho vào trong bát thì chẳng may trượt tay không giữ lại kịp, cái đĩa rơi xuống tiếng giòn tan.
Anh thở dài, lấy chổi quét quét, đang cong lưng dọn dẹp thì nghe thấy tiếng bước chân.
Ngước mắt lên nhìn thấy người, nụ cười trên khóe miệng vô thức lan rộng hơn: "Ngủ ngon không?"
Ngu Quy Vãn dừng lại trước mặt anh rồi "Ừ", ánh mắt lại nhìn vào cái bánh bao trên bục lưu ly sau lưng anh.
Thật sự mùi vị rất hấp dẫn!
Phó Trầm dọn dẹp xong những mảnh vỡ, cho vào trong thùng rác, cho nên cũng chú ý tới ánh mắt thèm thuồng của cô, anh mỉm cười nói: "Đói không?"
Ngu Quy Vãn nhìn anh đôi mắt long lanh: "Rất đói." Không hề dài dòng chút nào.
Phó Trầm cười, mang đĩa bánh bao đặt lên trên bàn ăn rồi quay ngược lại lấy cháo với thìa, toàn bộ quá trình không cho Ngu Quy Vãn nhúng tay vào.
Trên bàn, Ngu Quy Vãn ăn rất nhanh và nghiêm túc, lúc ăn khá no rồi mới mở miệng hỏi: "Anh mua ở đâu đấy? Mùi rất thơm."
"Siêu thị bên cạnh." Phó Trầm lại nói: "Trưa về nhà cũ ăn cơm, ông cụ cứ nhắc mấy lần rồi."
Cũng đã từng qua nhà Phó Trầm nhưng từ rất nhiều năm trước, chỉ là thân phận lần này lại không giống, trong lòng ít nhiều vẫn có chút căng thẳng, uống nốt ngụm cháo cuối cùng, Ngu Quy Vãn rút khăn giấy ra lau miệng cười nói: "Vâng, em lên thay quần áo."
Điện thoại trong tay reo lên, ngắt lời Phó Trầm muốn nói đành phải gật đầu với cô, nhìn theo bóng dáng cô đi mãi mới thu hồi ánh mắt lại uống chút cháo, anh nhận điện thoại, bật loa vừa nhàn nhã ăn sáng vừa chờ bên kia nói.
Điện thoại bên kia vừa mở miệng đã hét lên "Chú ba chú ba, sắp 11 giờ rồi mà chú với chị Vãn còn chưa tới à?" Là Phó Minh Nguyệt.
Phó Trầm hơi bất đắc dĩ, vừa một giây trước mới xem chưa đến 10 rưỡi mà, giọng nhàn nhạt trả lời: "Đã đến 11 giờ đâu."
"A? 11 giờ mà còn sớm? Chị Vãn đâu ạ, chú đưa điện thoại cho chị ý, cháu gọi mà không ai nhận."
"Cô ấy ở trên tầng."
"Đấy là ông nội yêu cầu cháu gọi điện hỏi, chú tự xem mà làm nhé." Phó Minh Nguyệt yên lặng hai giây rồi kiêu ngạo nói.
"Chuẩn bị đi rồi, đừng giục." Chờ điện thoại bên kia À một tiếng, Phó Trầm không trả lời nữa mà cúp điện thoại luôn, anh nhìn thấy Ngu Quy Vãn đang từ trên tầng xuống.
Cô mặc một áo màu hồng nhạt, chân váy bút chì màu đen cùng đôi bôt cao đến đầu gối, với lớp trang điểm nhẹ nhàng tinh tế càng làm cho cô thêm phần rực rỡ.
Phó Trầm mở miệng nói: "Lấy thêm quần áo để tắm rửa nhé, lần này về ở lại mấy ngày."
Ngu Quy Vãn ngạc nhiên: "Hả?"
Đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng cô, Phó Trầm nói: "Không sợ, anh cũng ở đây."
"À" một tiếng xong, cô lại xoay người lên tầng, không phải sợ? Mà chỉ có chút căng thẳng mà thôi.
Phó Trầm tranh thủ thời gian này dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn với phòng bếp, mười mấy phút sau, hai người đi thang máy xuống nhà xe chạy về phía nhà cũ của Phó gia.
Thời tiết khá đẹp, không tuyết cũng không mưa, chỉ có chút gió, người hai bên đường đi lại vội vàng, nụ cười tươi rói trên môi.
Ngu Quy Vãn ngồi ở ghế phụ ngủ bù, thân thể khó chịu làm cô không muốn nói chuyện, nhưng lại nghĩ mặc dù người Phó gia cô đều quen hết nhưng đã gần mười năm không tiếp xúc nên vẫn cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Vì khó chịu nên ngồi trên ghế phụ cứ lăn lộn tìm chỗ thoải mái nhưng mãi vẫn không được như ý.
Phó Trầm đi chậm lại, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nhẹ giọng an ủi nói: "Đừng lo lắng, trước thế nào thì bây giờ cứ như thế."
Ngu Quy Vãn như tìm được nút thắt, lập tức ngồi dậy, nhìn anh nói: "Anh bảo nếu mọi người không thích em thì phải làm sao bây giờ?" Đổi lại trước kia, có trèo cao cũng chỉ một chút mà thôi, dù sao vẫn môn đăng hộ đối.
Nhưng bây giờ công việc của cô, gia đình của cô thật sự là quá trèo cao lên Phó gia rồi nên có bất an cũng là bình thường.
Phó Trầm nghiêm túc nói: "Thích cũng được, không thích cũng thế, sẽ không tạo ảnh hưởng tới mối quan hệ của chúng ta."
Có lẽ lời anh nói có tác dụng an thần, như trận gió vuốt thẳng những gợn sóng lăn tăn trong lòng cô.
Ngu Quy Vãn gật đầu, bỗng nghĩ đến gì, mà dùng sức nắm lấy tay anh sợ hãi nói: "Anh dừng ở ven đường một chút, nhanh lên."
"Chuyện gì?"
"Anh dừng nhanh lên."
Thấy rất gấp gáp, Phó Trầm cũng không hỏi lại nữa mà dần dần dừng ở ven đường.
Trong nháy mắt, nhìn thấy