Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
----------
Biệt thự của Phó gia nằm trong khu vực giàu có nổi tiếng ở phía nam thành phố, từ trung tâm thành phố đi đến đây mất tầm một tiếng, dân cư càng ngày càng thưa thớt, đi khoảng hơn mười phút nữa xe mới dừng hẳn.
Phó Trầm cúi xuống choàng vai Ngu Quy Vãn, anh hôn lên trán lên mắt rồi môi của cô, hạ thấp ngữ điệu, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi anh nói hơi nặng, lỗi của anh."
"Anh có thể xin lỗi em không? Đừng giận nhé?"
"Ừm, phải ngoan."
Ngu Quy Vãn hơi khó chịu cử động người không nói câu nào, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy Thịnh Hoan và Phó Hiển bước từ trên xe xuống, vừa nói vừa cười.
Hai người như đều cảm giác được, ngay sau đó đã thấy Thịnh Hoan xoay người lại nhìn một vòng, thấy cô cười vẫy vẫy tay.
Ngu Quy Vãn cười đáp lại, sau đó lấy tay Phó Trầm đang đặt trên vai mình ra, thản nhiên nói: " Đám Thịnh Hoan đều đến rồi, chúng ta cũng nhanh vào thôi!"
Phó Trầm cong môi gật đầu, cởi bỏ giây an toàn giúp cô rồi mới mở cửa xe đi xuống.
Ngu Quy Vãn nhanh hơn anh một bước, xuống xe chỉ hai ba bước đã chạy đến cạnh Thịnh Hoan, tự nhiên kéo tay cô, đang định lén nói chuyện thì thấy Phó Hiển bên cạnh nên đành nhịn không nói gì nữa.
Thịnh Hoan bị Ngu Quy Vãn nhào vào như vậy, mặc dù nhẹ nhàng nhưng do không chuẩn bị gì nên thiếu chút nữa bị ngã may mà ổn định kịp thời.
Phó Hiển vội vàng bảo vệ Thịnh Hoan, nhìn Ngu Quy Vãn quát nói: "Ngu Quy Vãn, cô lớn như vậy rồi mà vẫn hấp tấp thế à."
Không phải chỉ lắc nhẹ một cái thôi sao, có cần phải lo lắng đến thế không? Ngu Quy Vãn đang định nói lại thì bị Thịnh Hoan kéo tay lắc lắc, nháy mắt với cô rồi đặt tay lên bụng khẽ nói: "Tớ có em bé, cậu đừng so đo với anh ấy."
Nghe vậy, Ngu Quy Vãn ngạc nhiên mở to mắt nhìn chăm chú vào bụng của Thịnh Hoan, giống như phát hiện ra đại lục mới, tay hơi run mà chạm vào, chọc chọc nói: "Thật không, bất ngờ quá, mấy tháng rồi?"
Thịnh Hoan trả lời: "Mới hơn một tháng, chưa nhìn ra đâu."
Ngu Quy Vãn đứng nghiêm chỉnh lại, cẩn thận đỡ Thịnh Hoan làm cho cô dở khóc dở cười.
Trước khi vào nhà, đằng sau vang lên tiếng của Phó Trầm.
"Phó Hiển, Ngu Quy Vãn là tên cháu có thể gọi hả?" Giọng nói lạnh như băng, vô cùng nghiêm túc.
Đối với người coi vợ hơn trời như Phó Hiển thì quả thực không thể chịu được, phản bác nói: "Chú ba, chú không thể phân biệt như vậy được, vợ cháu bây giờ đang mang thai, cũng có quan hệ họ hàng với chú đấy."
Phó Trầm nhíu mày, không nói gì.
Trẻ con? Lại là trẻ con? Nhớ tới những gì Ngu Quy Vãn làm ở trong xe, trái tim như bị ai nắm lại khổ không nói nổi.
Sau đó anh lấy thuốc cùng bật lửa trong túi ra, rút hai điếu đưa cho Phó Hiển một điếu.
Phó Hiển xua tay: "Bây giờ cháu không hút nữa."
Phó Trầm rất khó hiểu mà nhìn anh ta.
"Vợ cháu mang thai nên không cho hút, cháu phải giữ lời hứa, nếu không cô ấy ngửi mùi là biết ngay." Phó Hiển cũng rất bất đắc dĩ.
Phó Trầm tự đốt điếu của mình, hút một hơi rồi cười nhạo Phó Hiển, nhìn xa xa cong môi nói: "Nếu đã đống ý với người ta thì không được hút lén."
"Chú ba, chú đứng nói chuyện không thấy đau eo à, kiểu giống như Đại Vãn ngoan như thỏ con trước mặt chú." Phó Hiển lắc lắc đầu, cảm khái nói: "Haizz, đúng là theo đuổi với bị theo đuổi có quan hệ trực tiếp tới cuộc sống sau khi kết hôn."
Cáii rắm.
Ngoan như thỏ con mà còn uống thuốc tránh thai ngay trước mặt anh, rồi giận dỗi cả đường.
Phó Trầm tự giễu cười, lại hút thêm hai hơi nữa, nhìn điếu thuốc không còn nhiều, anh vứt xuống đất dùng chân dập tắt.
Anh biết.
Cô đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp nên không muốn sinh con, thời gian trước Trì Dạng cũng đã phổ cập cho anh rất nhiều kiến thức, mấy năm nay Ngu Quy Vãn vừa nhận được giải thưởng có chất lượng cao trong Hoa ảnh (ngành điện ảnh trung hoa), các hợp đồng đóng phim như thủy triều lao tới, đúng là trong thời kỳ kiếm tiền tốt nhất, nên trong cuộc sống cần phải thông cảm nhiều hơn.
Trì Dạng còn phàn nàn với anh gần đây đang thích một cô gái, nhưng cô ấy nói rất chính đáng là đã hứa với người đại diện trong vòng 5 năm không yêu đương.
Đấy mới gọi là kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được.
So sánh ra thì anh vẫn hạnh phúc chán.
Trên thực tế, Phó Trầm cũng không quá để ý đến chuyện cô có sinh con hay không mà quan tâm tới vấn đề cô không để ý tới sức khỏe của mình mà cứ tùy tiện uống thuốc tránh thai linh tinh.
Anh đã lên mạng search, tác dụng phụ của nó khá nghiêm trọng.
Còn xem bộ phim mới nhất của Ngu Quy Vãn, đề tài mới mẻ độc đáo, trang điểm rất đẹp, đây là bộ phim làm ra để nhận giải thưởng không nghĩ tới bên trong còn có cảnh hôn!!!
Công việc này của cô chắc chắn không thể kéo dài.
Phó Trầm lười biếng, đôi mắt nheo lại vẻ mặt khó chịu.
Qua một lát, tiếng Phó Minh Nguyệt vang lên phía sau: "Anh, chú ba hai người đứng bên ngoài làm gì đấy? Nhanh vào ăn cơm thôi."
"Biết rồi." Phó Hiển trả lời rồi quay sang Phó Trầm: "Đi thôi, đi vào ăn cơm nào."
Phó Trầm: "Ừ" bằng giọng mũi rồi hai người sóng vai đi vào.
Trong nhà, thường xuyên vang lên tiếng cười nói.
Trong sảnh bày một cái bàn tròn, đủ các kiểu dáng món ăn nóng hôi hổi được đặt lên trên bàn.
Ngu Quy Vãn đi theo Thịnh Hoan ngồi trên sô pha, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, hỏi một câu đáp một câu với ông cụ Phó.
"Cô nhóc, lão già này đã nhìn con lớn lên, đây chính là nhà của con, đừng căng thẳng."
Đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không nghĩ đến chuyện mọi người lại đối xủ với cô thân thiện như thế, thật sự cảm động, đôi tay Ngu Quy Vãn nắm chặt cũng được thả lỏng, mi cong cong cười trả lời: "Ông nội, cháu không căng thẳng."
Lúc này, Hướng Minh Tuệ đi từ phòng bếp ra, cười tươi như hoa, nhìn chằm chằm vào bụng Thịnh Hoan, càng nhìn càng vừa lòng, lúc này mới dịch tầm mắt, trêu ghẹo nói: "Vãn Vãn à, bây giờ cháu không thể gọi ông nội nữa mà cũng không thể gọi dì là dì."
Ngu Quy Vãn khó xử, đang nghĩ nên trả lời thế nào, nhất thời không gọi ra khỏi miệng được.
Ông cụ Phó cúi nhìn con dâu cả nói: "Xưng hô không quan trọng, cứ quen thế nào thì gọi như thế."
Nụ cười trên mặt Hướng Minh Tuệ cứng đờ nhưng vẫn phụ họa theo: "Vâng vâng, ba nói